Chương 2: Bóng Ma Lúc Nửa Đêm 1

Rõ ràng là 12 giờ trưa, ánh mặt trời chiếu rọi chói chang bên ngoài, mà trong phòng lại lạnh lẽo như nhà xác.

Ninh Tiêu ngồi trên ghế, mà người vừa ngồi xuống đối diện với cậu, là hai viên cảnh sát.

"Những điều vừa nãy tôi nói cậu đã hiểu chưa?" Đối phương hỏi.

Ninh Tiêu gật đầu.

"Bây giờ cậu có thể gọi luật sư bào chữa cho mình." Viên cảnh sát nọ dùng giọng nghiêm túc nói: "Trước khi chính thức chuyển giao cho bên công tố, chúng tôi có thể cho cậu gặp luật sư biện hộ.

Cậu cũng có thể yêu cầu..."

"Không có, không cần." Ninh Tiêu ngắt lời hắn, "Tôi tự làm được."

"Cậu bắt buộc phải có luật sư!" Viên cảnh sát đối diện rất mất bình tĩnh, "Nghe đây cậu trai trẻ, cậu có hiểu không đấy? Đây là thủ tục, thân là một nghi phạm có thể bị phán án tử hình thì đấy là quyền lợi của cậu.

Nếu không thì cậu nghĩ chẳng lẽ chúng tôi rảnh rỗi tìm chuyện làm..."

"Tôi đã nói là không cần."

Ninh Tiêu lại ngắt lời hắn, còn đang thưởng thức biểu cảm mất kiên nhẫn vì mình của đối phương.

"Theo như các người nói, trước khi có kết luận của vụ án này thì tôi có thể sẽ bị tử hình, cũng có thể hoàn toàn vô tội.

Sở dĩ bây giờ tôi chịu phí thời gian ăn trưa của mình để ngoan ngoãn ngồi đây, không phải là để tìm luật sư ủy thác theo sự sắp xếp của các người, mà là vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình."

Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, 12 giờ 11 phút, sắp quá thời gian ăn trưa của cậu rồi.

Điều này làm cho tâm trạng của cậu rất tệ, giọng điệu cũng có vẻ khó chịu.

"Trước khi chắc chắn tôi là tội phạm tử hình thì ít nhất các người phải cho tôi biết tôi bị nghi ngờ giết ai.

Còn nữa, cảnh sát, sáng nay khi các người đến nhà bắt tôi, hình như không hề đưa ra bất kỳ văn bản bắt giữ nào.

Thủ tục của các người có hợp pháp không đấy?"

Ninh Tiêu lại nhìn đồng hồ, "Cuối cùng, bây giờ là giờ ăn trưa, tôi yêu cầu được ăn cơm, nếu không thì tôi sẽ khiếu nại các người ngược đãi nghi phạm đấy."

Cậu quay đầu lại, cười với hai viên cảnh sát đang trợn mắt há hốc miệng trước mặt.

"Cho nên là, bữa trưa của tôi đâu?"

"Mẹ nó."

Viên cảnh sát nọ trố mắt vài giây, mắng thầm, lúc này hắn mới kịp nhận ra lần này mình động phải gai nhọn rồi.

Hắn liếc nhìn đồng nghiệp một cái, viên cảnh sát hơi lùn hơn gật nhẹ đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hắn mới vừa ra ngoài thì gặp một người khác

--- một người đàn ông khoác áo blouse trắng đeo mắt kính.

"Tình hình trong đó sao rồi?"

Viên cảnh sát hơi lùn nọ lắc đầu, "Hơi phiền, đụng phải cái gai."

"Ồ?" Người đàn ông đeo kính nở nụ cười, "Luật sư, thành phần tri thức, hay là..." Hắn nhíu mày, dùng ngón út ra hiệu ý nói xã hội đen.

"Cũng không hẳn, tra ra là người thường, ai biết được?" Viên cảnh sát thở dài, "Tôi đi tìm Từ đội đây, anh thấy ảnh đâu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!