Chương 19: Chim Sơn Ca Và Hoa Hồng 1

[ Tình Yêu quả là một thứ vô cùng kỳ diệu...! Triết Lý dẫu có trí, nhưng Tình Yêu càng tuệ; Quyền Lực dẫu có oai, nhưng Tình Yêu càng hùng.

Sắc đỏ diễm lệ là thân thể của nàng, ngọn lửa rực cháy sẽ hóa thành đôi cánh, đôi môi nàng ngọt tựa mật ong, và hơi thở nàng thơm như hương trầm.

]

-

-- Wilde*.

*Oscar Wilde (1854 - 1900): một nhà văn nổi tiếng người Ireland.

Đoạn ở trên được trích từ tác phẩm Chim sơn ca và hoa hồng đỏ (The nightingale and the rose) của nhà văn này, cũng là tựa đề của vụ án.

Tác phẩm nói về một cô Sơn Ca cảm động vì tấm chân tình của chàng trai dành cho cô gái nên đã dùng máu từ trái tim và tiếng hát của mình để tưới nở một bông hoa hồng đỏ, để chàng trai nghèo mang nó đến tặng cho người yêu, đổi lấy một điệu nhảy cùng nàng. Tui có dịch tác phẩm này, ai có hứng thú xem thì sang wordpress tui xem nha, link tui để ở bìa á:">

Trong căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng từ hình ảnh rực rỡ trên màn hình và hình chiếu trên vách tường.

Tiếng nước tí tách không biết phát ra từ đâu, từng giọt, từng giọt, như ống nước bị rò làm rỉ nước xuống đất.

Nhưng nghe kỹ lại, tiếng động đó lại không giống lắm, nó mang theo một cảm giác nặng trĩu, khi rơi xuống đất không phát ra tiếng vang thanh thúy mà có vẻ nặng nề hơn nhiều.

Nghe giống như có một thứ gì đó đang nhỏ giọt, một loại chất lỏng đặc sệt.

Từng tiếng, từng tiếng một, liên tục lặp lại bên tai.

Hắn mở mắt ra, đối diện với trần nhà đỏ hoa lệ, sau một cơn choáng váng hắn mới đỡ sô pha để ngồi dậy.

Xung quanh rất hỗn loạn, cả trai lẫn gái đều say mèm ngã xuống sô pha, có người tr*n tr**ng quấn lấy nhau, có người nằm riêng một góc, rác rưởi rơi đầy đất, rượu đổ lung tung khắp nơi, mùi vị túng dục pha trộn vào nhau, trong không khí còn có vị mặn như có như không.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Tiếng nước vẫn rơi như trước khiến hắn khó chịu.

Hắn đẩy người phụ nữ trên người mình ra, nện bước chân tập tễnh muốn đi tìm nơi phát ra tiếng nước nọ.

Hắn đi qua một đám người say bí tỉ nằm sóng soài dưới đất, cuối cùng mới thấy một cô gái nằm đưa lưng về phía hắn trên tấm thảm trước mặt.

Bên cạnh cô ta có một cái bình rượu vỡ, tiếng nước có lẽ là từ cái bình này phát ra.

Hắn đưa chân nhẹ nhàng đá lên người con ma men nọ.

"Này, tỉnh, tỉnh đi."

Cô ta bị hắn đá, nhưng không có phản ứng.

Điều này làm hắn mất kiên nhẫn, hắn cúi người lật cô ta lại, nói:

"Tôi nói cô, cô ---!"

Giọng nói bị nghẹn trong cổ họng, hắn mở to mắt, đồng tử màu đen co chặt lại, hoảng sợ nhìn cô gái nọ.

Một phút sau, mọi người trong phòng bị một tiếng kêu thảm thiết làm bừng tỉnh.

Đêm, không còn yên ổn.

Ninh Tiêu chưa bao giờ thích do dự điều gì, nhưng hôm nay cậu đứng trước cửa Cục cảnh sát, đi tới đi lui mấy lần cũng chưa quyết định được nên đi hay vào.

Hai lần trước khiến cậu không thể có thiện cảm gì với nơi này, mà có ai lại thích rảnh rỗi ra vào Cục cảnh sát đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!