Chương 15: Một Người Không Thể 7

Sau khi Ninh Tiêu hỏi câu ấy, những cảnh sát xung quanh đều kinh ngạc, mà trên mặt Lý Ái Quốc ngoài kinh ngạc ra, còn có vẻ bối rối.

Ninh Tiêu biết mình đã thành công, cậu liếc Lý Ái Quốc một cái, tiếp tục nói: "Một đứa nhóc mười một, mười hai tuổi, không có người lớn chăm sóc thì sống một mình kiểu gì? Mà tôi gặp cậu nhóc mấy lần, lần nào cũng ăn mặc tươm tất, chỉnh tề, cả người sạch sẽ, không hề giống như một đứa trẻ bỏ nhà đi bụi."

"Ít nhất, điều này chứng tỏ có người lén lo cho cậu nhóc, đúng không? Nói không chừng là có người cố tình giấu nó đi, không muốn ai tìm thấy nó."

Ninh Tiêu nói xong, bàn tay đặt trên đầu gối của Lý Ái Quốc vô thức nắm chặt lại.

Cậu cười một cái, tiếp tục nói: "Rõ ràng là đứa trẻ mất tích lâu như thế mà các người còn có tâm trí tổ chức tang lễ cho mẹ nó chứ không dành thời gian đi tìm.

Nhìn thì có vẻ như các người không quan tâm đến việc nó đi đâu? Không, có lẽ tôi nên nói, anh là người biết nó ở đâu."

Ninh Tiêu nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, tầm mắt sáng rực không cho phép lùi bước.

"Để tôi đoán thử xem, thật ra Trương Vĩ Vĩ không hề mất tích, đúng chứ? Cậu nhóc bị ai đó giấu đi, mà các người lại cố tình báo cảnh sát nói đứa nhỏ mất tích, các người muốn lừa ai?"

"Là lừa cảnh sát, hay là, muốn giấu diếm một người nào khác?"

Mỗi một câu Ninh Tiêu nói ra, Lý Ái Quốc lại run rẩy thêm một chút, giống như đang chịu tra tấn.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn mím chặt môi, không nói một tiếng nào.

Nhưng Ninh Tiêu biết, người này đã sắp gánh không nổi nữa, thứ cần thiết lúc này là sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà.

Vì vậy, cậu đến gần hơn, nói khẽ bên tai Lý Ái Quốc: "Cảnh sát Từ trước khi gặp chuyện đã từng đến tìm anh, có lẽ anh ta đến để nói với anh rằng anh ta đã biết ai là hung thủ, có lẽ anh ta đã khuyên anh ra tòa làm chứng, nhưng anh do dự.

Sau đó có người bắt cảnh sát Từ đi, việc này làm anh càng sợ hãi hơn, không dám nói ra sự thật, có phải thế không Lý Ái Quốc?" Cậu nâng giọng với câu cuối cùng, điều này khiến người đàn ông trung niên nọ không thể chịu nổi, nức nở, rõ ràng là một người đàn ông hơn ba mươi lại r*n r*, khóc lóc như một con chó lạc đường.

Ninh Tiêu không định buông tha cho hắn.

"Anh biết ai là hung thủ."

Ngoài tiếng nức nở thỉnh thoảng phát ra từ cổ họng, Lý Ái Quốc vẫn ngậm chặt miệng như trước, nhưng biểu cảm sợ hãi trên mặt đã bán đứng hắn.

Ninh Tiêu nhìn thấy hết những thay đổi này, cậu xoay người nói với Triệu Vân:

"Đi thôi."

"Gì? Nhưng hắn chưa nói gì cả mà."

"Hắn đã nói với chúng ta rất nhiều rồi." Ninh Tiêu nói: "Bây giờ chúng ta chỉ còn cách chân tướng một bước xa nữa mà thôi."

"Vậy bây giờ đi đâu?" Triệu Vân hỏi.

Ninh Tiêu nghĩ, "Tôi phải biết nơi cuối cùng Từ Thượng Vũ đến trước khi bị bắt đi là đâu."

Một phút sau, cậu được đưa đến bàn làm việc của Từ Thượng Vũ trong Cục cảnh sát.

Văn phòng này là mấy người dùng chung, bàn làm việc của Từ Thượng Vũ nằm ở cạnh cửa sổ.

Bày trí trên bàn cũng rất đơn giản, ngoài mấy quyển nhật ký cảnh sát, hồ sơ vụ án và tài liệu liên quan thì cũng chỉ có một cây bút, một quyển sách và một khung ảnh trống.

"Hôm đó, trước khi Từ đội mất liên lạc với chúng tôi từng quay về đội một lần." Triệu Vân đứng sau lưng cậu, nói: "Nhưng mà chúng tôi cũng đã tìm vài lần rồi, hình như Từ đội chỉ về dạo một vòng, không để lại gì cả."

"Không, chắc chắn anh ta đã để lại gì đó." Ninh Tiêu nói: "Từ Thượng Vũ không phải loại người làm chuyện không có mục đích.

Nếu không liên quan đến vụ án thì anh ta sẽ không chạy về một chuyến không công."

Dựa theo tính cách của Từ Thượng Vũ, hắn là một người có hiệu suất làm việc cực kỳ cao, nếu đã trở về đội thì chắc chắn là đã phát hiện ra gì đó, sẽ để lại manh mối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!