Hứa Vị Trì là một người rất đáng tin cậy. Chuyện gì cũng vậy, chỉ cần anh gật đầu thì không có chuyện gì không dàm được.
Phàn Kỳ thậm chí vô cùng kiêu ngạo mà nghĩ rằng, có lẽ chuyện duy nhất mà Hứa Vị Trì không nắm chắc, chỉ có cậu của một tháng trước mà thôi.
Cảm giác đặc biệt này thật khiến người ta vui vẻ.
Buổi chiều cả hai ở nhà xem một bộ phim, xong còn tự mình đóng một bộ phim hành động, rất nhanh đã tới giờ cơm.
11 giờ đêm Phàn Kỳ mới phải lên máy bay, nên thời gian vẫn còn nhiều.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Phàn Kỳ nhìn thấy ảnh Phàn Chính vừa đăng trên vòng bạn bè, hỏi người đang mặc quần áo bên cạnh:
"Tối anh có rảnh không?"
Hứa Vị Trì gật đầu: Có.
Phàn Kỳ:
"Đi ăn cơm với em trai em một bữa."
Hứa Vị Trì nâng mắt, nhìn Phàn Kỳ trong gương.
Chỉ thoáng sau, anh gật đầu: Được.
Phàn Kỳ ngồi trên giường, mở tin nhắn WeChat, lúc này mới nhớ ra, mấy hôm trước Phàn Chính có nhắn tin cho cậu.
Phàn Chính: Anh, Người thứ hai đỉnh quá đỉnh!
Phàn Chính: Đồng nghiệp hay bạn bè em đều đang khen anh
Phàn Chính: Anh, bây giờ nhiều người thích anh lắm đó
Phàn Chính: Bọn họ toàn đòi em ảnh chụp và chữ ký của anh thôi
Lúc ấy Phàn Kỳ đang bận, chỉ nhìn thoáng qua rồi tắt máy, sau đó thì quên khuấy đi mất.
Cậu cúi đầu nhắn lại: Tối nay có rảnh không?
Phàn Kỳ: Anh về Lâm Thành rồi, đi ăn với nhau đi
Có lẽ Phàn Chính đang cầm điện thoại, nên rất nhanh đã trả lời lại: Em rảnh
Phàn Kỳ: Gọi cả Lưu Nguyệt đi nữa
Phàn Kỳ: Tối muốn ăn gì?
Phàn Chính: Ăn gì cũng được
Phàn Kỳ: OK, vậy để anh sắp xếp
Phàn Kỳ: Tối nay muốn dẫn một người đến cho em gặp
Phàn Chính: Okay anh
Nhắn xong, Phàn Kỳ cảm nhận được một bên giường lún xuống, giây tiếp theo, Hứa Vị Trì đã vòng tay ôm lấy eo cậu.
"Vừa nói chuyện với Phàn Chính xong hả em?"
Hứa Vị Trì hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!