Lúc Tề Việt biết được cái hi vọng mong manh chưa đâu vào đâu này, cậu ta kích động hơn cả chính chủ Phàn Kỳ, thậm chí còn bảo Chu Tiêu Đằng mở nhạc quẩy.
Sau một phút tự kỷ quẩy banh trời trên ghế sau, có lẽ Tề Việt cũng cảm nhận được mình hơi khùng, nên bảo Chu Tiêu Đằng tắt nhạc.
"Phàn Kỳ." Một giây sau Tề Việt nhanh chóng dính lại.
Phàn Kỳ cảnh giác nhìn Tề Việt: "Làm trò gì đấy?"
Tề Việt cười: "Mày nói tao nghe xíu đi."
Phàn Kỳ bất đắc dĩ cười: "Nói cái gì?"
Tề Việt suy nghĩ: "Làm sao mày biết được hai người còn hy vọng? Phải có dấu hiệu gì đó chứ."
Phàn Kỳ không quanh co vòng vèo nói thẳng: "Ảnh không thích tao nữa thì sao có thể chịu làm tình với tao được?"
Chu Tiêu Đằng đang dỏng tai nghe lén đằng trước bất thình lình dẫm chân phanh, Phàn Kỳ và Tề Việt cũng đột ngột đổ về phía trước.
"Ngại quá, lúc nãy có ổ gà." Chu Tiêu Đằng nói xong, suy nghĩ một chút, chắc cảm thấy lời ngụy biện này nghe nó hơi giả trân, nên cười cười, nói: "Cậu thật sự không xem tớ là người ngoài nhỉ."
Phàn Kỳ nhìn Tề Việt: "Chẳng lẽ bạn trai cậu không nói với cậu à?"
Chu Tiêu Đằng cười ha hả: "Thì cũng có nói, nhưng được nghe trực tiếp từ miệng cậu thì tớ vẫn hơi kinh ngạc xíu."
Ý da ngại ghê.
Chủ yếu là dạo gần đây ở cạnh Hứa Vị Trì, nên cậu mới lẳng lơ như vậy.
Chứ bình thường cậu không có vậy đâu.
Bình thường cũng thích nói đùa, nhưng vẫn rất đứng đắn, nếu không Tề Việt đã không dán cho cậu cái mác giữ mình trong sạch rồi.
Câu trả lời ban nãy có thể qua loa, để Tề Việt không làm loạn nữa. Nhưng kỳ thật, trong lòng Phàn Kỳ có một đáp án khác, chỉ là cậu không dám nói, sợ mình suy nghĩ nhiều quá.
Mấy tiếng trước, cậu hỏi Hứa Vị trì một câu: "Anh muốn về nước phát triển à?", rõ ràng Hứa Vị Trì đã đánh trống lảng, không trả lời câu hỏi của cậu.
Trong ấn tượng của Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì làm việc rất rõ ràng, phải là phải, mà không phải là không phải, có thể là có thể, mà không thể chính là không thể.
Nếu một chuyện còn chưa xác định, anh sẽ không nói ra.
Nếu Hứa Vị Trì không có ý định về nước, lúc ấy anh đã có thể trả lời Phàn Kỳ ngay, nhưng anh lại không nói thế.
Vì thế Phàn Kỳ thoáng suy đoán, phải chăng Hứa Vị Trì thật sự có ý định này, nhưng mới chỉ lên kế hoạch, vẫn chưa xác định chắc chắn, có lẽ do một vài nguyên nhân có thể sẽ thay đổi, nên anh chưa thể trả lời chính xác được.
Nhìn xem, quá nhiều "có lẽ" và "có thể", Phàn Kỳ cũng không chắc chắn được.
Nói cho cùng thì chín năm qua hai người không hề có bất kỳ liên hệ nào. Phàn Kỳ cũng không biết Hứa Vị Trì của hiện tại là người như thế nào, tính cách giống trước kia được bao nhiêu. Cậu cũng không biết, qua nhiều năm như vậy, Hứa Vị Trì có vì thể giới ngoài kia mà thay đổi hay không.
Trong đầu Phàn Kỳ giờ phút này là muôn vàn câu phải chăng, phải chăng Hứa Vị Trì thế này, phải chăng Hứa Vị Trì thế kia.
Trong trí nhớ của Phàn Kỳ, con người Hứa Vị Trì, lời không thể chịu trách nhiệm thì sẽ không nói, chuyện không thể chịu trách nhiệm anh cũng sẽ không làm.
Chín năm trước, nếu không phải Phàn Kỳ cứ bám lấy Hứa Vị Trì, còn hứa hẹn cho anh một kỳ nghỉ hè vui vẻ, thì có lẽ, giữa bọn họ vĩnh viễn chẳng có chuyện gì xảy ra. Cũng có lẽ, bọn họ sẽ như lời Hứa Vị Trì nói trước kia, nhiều năm sau nhớ lại, Phàn Kỳ chỉ là gia sư của Hứa Dục, giữa cậu và Hứa Vị Trì, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không phải.
Một lúc sau, Tề Việt lại thò đầu qua.
Cậu ta hỏi Phàn Kỳ: "Sau đó thì sao? Mày định làm gì bây giờ?"
Phàn Kỳ nói: "Vào đoàn, << Người thứ hai >> cũng sắp chiếu rồi, chăm chỉ làm việc chứ sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!