Edit: Flanty
Lúc Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng đến nhà ăn thì Vưu Vi đã ngồi cùng với Đào San San, ý tứ rất rõ ràng.
Cô cũng không có thói quen hành xử khác người.
Nhìn những món ăn bên trong, Tịch Hoan nói:
"Hôm nay có sườn heo chua ngọt nha."
Không nghĩ cũng biết, mấy món này chắc chắn là được chuẩn bị cho mấy giáo viên thực tập bọn họ.
Bởi vì hiệu trưởng đều biết các cô là người thành thị, có lẽ sẽ không ăn quen canh suông nước sạch, bảo người chuẩn bị riêng như vậy, người ta đã tới dạy miễn phí, cũng không thể khắt khe được.
Tịch Hoan thích ăn ngọt, danh sách các món ăn trong nhà đều có đường, tự nhiên cũng không thiếu được món sườn heo chua ngọt kinh điển này, hôm nay vừa thấy thật đúng là đã lâu không ăn.
Cô muốn một phần.
Dì lấy thức ăn thấy cô xinh đẹp, lại cho nhiều thêm hai miếng.
Lúc đến lượt Thẩm Khinh Lãng, dì lấy thức ăn thấy cậu chọn mấy món khác, chủ động hỏi:
"Thầy Thẩm không cần sao?"
Thẩm Khinh Lãng từ trước đến nay không ăn đồ ngọt, theo bản năng muốn thốt lên câu không cần, nhưng nghĩ đến Tịch Hoan vừa mới rời khỏi bên cạnh mình, lại nuốt xuống.
Cậu sửa lời: ... Tôi muốn.
Dì lấy thức ăn vui rạo rực mà cho cậu một muôi thật đầy, các nam sinh vẫn nên mạnh mẽ mới đẹp.
Thẩm Khinh Lãng căn bản không biết ý của bà ấy, mà chỉ nhìn chằm chằm sườn heo chua ngọt trong khay, không rời mắt được.
Không ăn hết cũng quá lãng phí.
Nhưng lại không thích ăn ngọt.
Trần Tuyết Dương đã giải quyết xong một chén cơm, thấy Thẩm Khinh Lãng khoan thai đến muộn, lại ngồi đây nửa ngày không nhúc nhích, thăm dò hỏi,
"Cậu không ăn thì lấy cái này làm gì?".
Thẩm Khinh Lãng dư quang liếc về phía đối diện một cái, Tớ ăn.
Con đường chính của nhà ăn cách không đến hai mét, người đối diện chắc chắn có thể nghe được bọn họ đang nói gì.
Ai nói cậu không ăn.
À. Trần Tuyết Dương cười quỷ dị,
"Giờ thích ăn đồ ngọt nha."
Thẩm Khinh Lãng không để ý tới cậu ta.
Trên thực tế, tay nghề nấu ăn của dì ở đây không tệ, đó cũng là lý do bọn họ thường đến đây đúng giờ, tuy chỉ là cơm nhà, nhưng hương vị rất tốt.
Đào San San vừa ăn vừa xem kịch, ngoài miệng còn hỏi:
"Tịch Hoan, sao cậu ra đây muộn thế?"
Tịch Hoan sắc mặt không đổi, Rơi chút đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!