Edit: Flanty
Tịch Hoan có thể cảm nhận rõ ràng được đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương.
Giống như cái gì cũng không phát sinh, cô lấy ô về,
"Phiền thầy Thẩm rồi."
Bàn tay thon dài trước mắt đã thu về, rủ xuống bên cạnh chủ nhân, ánh mắt Tịch Hoan cũng theo đó mà di chuyển.
Thẩm Khinh Lãng hơi chột dạ.
Ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp,
"Không... Không khách khí."
Cậu muốn nắm chặt tay lại, lại không dám làm trước mặt cô, chỉ có thể chịu đựng, xoay người rời đi.
Tịch Hoan ở phía sau nói:
"Thầy Thẩm hẹn gặp lại."
Trong ký túc xá, Vưu Vi phỉ nhổ,
"Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu kìa."
Chỉ là đưa cái ô thôi mà, hai người lại ở bên ngoài lâu như vậy, không biết còn tưởng đang làm cái gì đấy.
Tịch Hoan không đáp lại cô ấy, quay quay cái ô chỉnh tề, nói cảm khái:
"Gấp đẹp như vậy, tớ không muốn mở ra nữa."
Cô khẽ thở dài, nhưng trên ô có nước, cần phải phơi khô mới được.
Tịch Hoan đặt ô ở ban công, lúc đang định lau tay, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, ngừng lại.
Hẳn là lơ đãng nhỉ?
Cô nhìn đầu ngón tay mình, móng tay mượt mà đã được làm riêng trước khi đến đây, đẹp đến muốn mạng.
Tay Thẩm Khinh Lãng cũng rất đẹp.
———
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, tiết học của Trần Tuyết Dương kết thúc, có nghĩa là tiết học trong cả tuần này của cậu ta đều đã kết thúc, vốn dĩ cũng chỉ có hai tiết mà thôi.
Bởi vì có sáu cấp, một cấp chỉ có bốn lớp, chia đều ra thì ba người họ phải nhận kha khá lớp, không giống mấy người dạy múa kia, bởi vì mấy đứa trẻ từ lớp 1 đến lớp 3 quá nhỏ, cho nên họ chỉ phải dạy lớp bốn năm sáu.
Cậu ta ngân nga đi về.
Đến cửa ký túc xá liền đụng phải bạn cùng phòng của mình.
Trần Tuyết Dương đang chuẩn bị chào hỏi, thì thấy Thẩm Khinh Lãng rõ ràng đang thất thần, còn thỉnh thoảng sờ bàn tay khác của mình một cái.
Đang làm gì đây?
Trần Tuyết Dương thấy rùng mình, phất tay với cậu,
"Thẩm Khinh Lãng, cậu đang làm gì? Đi đưa ô chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!