Chương 6: (Vô Đề)

Edit: Flanty

Khi Tịch Hoan mang hộp cơm đi ngang qua chỗ Thẩm Khinh Lãng còn nháy mắt với cậu một cái.

Thẩm Khinh Lãng lúc ấy cũng quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối diện với cô, kinh hoàng quay người lại.

Sau khi thấy người đã rời khỏi nhà ăn, cậu mới quay đầu nhìn lần nữa.

Trên đường Tịch Hoan về ký túc xá, ngay chỗ đoạn rẽ, cô đụng phải một đứa nhỏ, là Lâm Thanh Mộng.

Lâm Thanh Mộng tình cờ nhìn thấy cô sau khi đi chơi về với các bạn, chạy đến, đợi một phút đồng hồ, cuối cùng không nhịn được tò mò, hỏi: "Cô Tịch, cô học múa lâu rồi sao?Tịch Hoan suy nghĩ,Mười mấy năm rồi.

"Lâm Thanh Mộng trừng lớn mắt,"Vậy so với em còn lớn hơn đó.

"Tịch Hoan chọt chọt cái mũi nhỏ của cô bé,"Phải không?

"Tính vụn vặt linh tinh, cô học múa ba lê cũng mười mấy năm rồi. Lúc trước khi cô còn nhỏ, cha Tịch còn trên đời, ông rất quan tâm đến việc bồi dưỡng con gái, sau này khi cô nhìn thấy múa ba lê ở cung thiếu niên liền một hai đòi đi học. Cha Tịch dĩ nhiên đồng ý. Việc tập luyện này kéo dài cho đến bây giờ. Cô đi học sớm, thậm chí còn tham khảo bài kiểm tra nghệ thuật và thi đại học trước, thành tích sau đó không có gì bất ngờ, cô thi đậu trường nghệ thuật tốt nhất cả nước. Lâm Thanh Mộng dọc đường đi nghe cô nói, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng"wow

"đầy kinh ngạc. Các giáo viên tới đây, bé thích nhất là cô Tịch, lớn lên đẹp, nói chuyện còn ôn nhu, trong mắt tựa như có ánh sáng, làm bé không nhịn được mà muốn tới cọ cọ. Nhìn thấy đã đến ký túc xá rồi, Tịch Hoan vỗ vỗ tiểu nha đầu,"Cô tới rồi, em cũng nên về đi."

Bởi vì nhà hơi xa, cho nên Lâm Thanh Mộng cũng trọ lại trường, mỗi cuối tuần cô bé mới được bà nội đón về nhà.

Lâm Thanh Mộng lắc lư đầu nhỏ, chạy xa.

Lúc này Tịch Hoan mới quay về ký túc xá.

Ăn xong thì bên ngoài trời cũng tối, sau khi rửa xong hộp cơm, cô dựa vào ban công tập áp chân.

Nơi này không có dụng cụ tập luyện, cô sợ mình ở đây nghỉ ngơi mấy tháng thì động tác sẽ máy móc, đến lúc thi đấu lại cứng nhắc cả người.

Ánh sáng từ phía sau căn phòng rọi tới, Tịch Hoan vẫn có thể dễ dàng thấy chân mình.

Thật ra những vết thương trước đó vẫn còn, nên nhìn rất khác với đôi chân trắng nõn tinh xảo của các nữ sinh khác.

Cô còn nhớ rõ khi cô còn nhỏ bởi vì ngón chân có khả năng biến dạng mà cô đã khóc lóc nháo nhào với cha mẹ Tịch, sau đó nghỉ ngơi vài tháng, đánh chết cũng không chịu học ba lê nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay lại.

Ngay cả như vậy, thì độ mềm dẻo vẫn còn như cũ.

Mị lực của múa ba lê khiến cô trầm mê, ở Russia (Nga) có một diễn viên múa ba lê nổi tiếng, tên của cô ấy không chỉ được dùng để đặt tên bánh kem, mà còn có một loại hoa Tulip cũng được đặt theo tên cô ấy.

Cô cũng có một khát khao vô hạn được đứng trên sân khấu.

Sau khi tập luyện xong, cô qua phòng Vưu Vi chơi một chút.

Có khả năng vì buổi tối nhiều người dùng nên tốc độ wifi ở đây không tốt lắm, mà Vưu Vi vì chơi trò chơi, nên đã làm riêng một chiếc thẻ có lưu lượng vô hạn, cả ngày chỉ biết "ăn gà

". Lúc cô đi vào, Vưu Vy vẫn còn đang chìm đắm trong trò chơi chém giết, chẳng quan tâm trời đã chập tối."Tớ mới download máy thay đổi giọng nói, quả nhiên trêu chọc em gái vẫn là tuyệt nhất." Cô ấy cười hì hì nói.

Hiệu quả của cái máy thay đổi giọng nói này không được tốt lắm, lúc sử dụng có thể khiến người đối diện biết mình đang dùng máy thay đổi giọng nói, nhưng như vậy thì lúc trêu chọc em gái cũng không tính là lừa gạt, dù sao thì cô ấy cũng không muốn trở thành một tra nam đi lừa người khác.

Tịch Hoan nghe cô ấy nói, đột nhiên bảo: "Đúng rồi, tớ mua bánh kem, chắc hai ngày nữa sẽ chuyển phát nhanh đến đây đấy."

"Đến đây rồi còn định đặt bánh kem, cậu cũng thật nhàn nhã quá rồi đấy.

"Vưu Vi lầm bầm. Cũng không biết sao cô bạn tốt này lại thích ăn đồ ngọt như vậy, còn mua rất nhiều kẹo mang đến đây, chia cho bọn nhóc chỉ còn thừa một chút. Cô ấy thuận miệng hỏi:"Kẹo của cậu đâu?

"Tịch Hoan cũng không ngẩng đầu lên,"Tặng người khác."

"Ồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!