Edit: FlantyLoại chuyện thất sách như thế này, tuyệt đối không thể nói ra.
Thẩm Khinh Lãng coi như mình không có ý này, cậu hỏi:
"Em cảm thấy có thể à? Anh lại thấy không thể."
Tịch Hoan cười tươi: Cất kỹ.
Cô thả cúp lại vào tay cậu, sau đó đưa cho cậu một viên kẹo, cười nói:
"Khen thưởng cho anh."
Thẩm Khinh Lãng lột vỏ ra ăn.
Đã hơn một năm nay, cậu không còn kháng cự đồ ngọt nữa, ngược lại cảm thấy ăn đồ ngọt cũng khá ngon, chỉ là không nên ăn nhiều mà thôi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Tịch Hoan nghĩ đến một sự kiện, lấy đồ ra khỏi túi,
"Ở đây em có vé biểu diễn, anh có muốn mời ai đến xem không."
Vé biểu diễn trên internet đã được bán sạch, đây coi như là vé nội bộ.
Thẩm Khinh Lãng hỏi: Em không cần sao?
Tịch Hoan lắc đầu giải thích:
"Bên em chỉ có mẹ với cậu, đã đưa rồi, đây là phần dư lại."
Nghe vậy Thẩm Khinh Lãng mới yên tâm nhận lấy.
Cậu lại hỏi:
"Đúng rồi, chừng nào thì em về?"
Tịch Hoan nói:
"Vé máy bay 9 giờ sáng mai."
Mắt Thẩm Khinh Lãng sáng lên, Anh cũng vậy.
Hai người lấy vé máy bay ra xem, cùng chuyến bay, chẳng qua vị trí không ở cạnh nhau, nhưng cũng không cách xa.
Như vậy cũng yên tâm.
Ngày hôm sau chuyến bay vẫn cất cánh bình thường.
Chỗ của Thẩm Khinh Lãng ở nghiêng phía sau Tịch Hoan. Từ vị trí này có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp cùng với đỉnh đầu đen nhánh của cô.
Sau khi cất cánh, nhiệt độ của máy điều hòa không khí rất thấp.
Tịch Hoan đã đeo bịt tai ngủ rồi. Thẩm Khinh Lãng nhìn hồi lâu, vẫy tay gọi tiếp viên hàng không tới:
"Xin hỏi có chăn lông không?"
Dĩ nhiên là có, tiếp viên hàng không cầm đến cho cậu.
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu, chỉ vào vị trí của Tịch Hoan, hạ giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!