Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Flanty

Cho đến khi người đã chạy không thấy bóng dáng, Tịch Hoan mới nhận ra ý tứ của đối phương.

Vưu Vi đứng phía sau, không một tiếng động duỗi tay chọc chọc lưng Tịch Hoan, "Cô gái, có phải cậu ta có ý với cậu không?

"Nhìn trông thông minh thế này, không nghĩ tới tuổi còn nhỏ mà đã biết trêu chọc em gái rồi. Tịch Hoan đoán chắc Vưu Vi căn bản không nhận ra Thẩm Khinh Lãng chính là người hôm nọ, dù sao cô ấy cũng không quan tâm đến những việc như vậy lắm. Cô quơ quơ cái chai, bên trong vẫn còn một chút nước, phát ra âm thanh khe khẽ. Còn cái nắp, trước khi Thẩm Khinh Lãng chạy đã nhét vào tay cô. Tịch Hoan nói:"Có lẽ vậy."

"Ồ." Vưu Vi lập tức tiến lên một bước, đứng song song với cô, "Đã chuẩn bị chấp nhận sự theo đuổi của chú chó con rồi sao?

"Chó con, từ này đã chẳng có gì xa lạ, hiện tại ở trên mạng đang cực kỳ nổi tiếng, dùng để chỉ đối tượng thầm mến của các cô gái. Tịch Hoan bật đèn pin lên, soi vào mặt mình. Vưu Vi không hiểu. Tịch Hoan lại đột nhiên quay đầu lại, cười bí hiểm,"Cậu cảm thấy cậu ta trêu chọc tớ?

"Lời nói của cô phiêu tán trong bóng tối,"Hay là... tớ trêu chọc cậu ta?

"Vưu Vi:??? Sao lại thế này, cô ấy đang xuất hiện ảo giác sao, Vưu Vi không dám tin mà mở to hai mắt nhìn, nửa ngày cũng không nói được gì, mà người kia đã sớm đi về phía trước. Tịch Hoan gọi:"Nhanh về ngủ thôi.

"Vưu Vi đuổi theo cô, hạ giọng hỏi:"Này, cậu nghiêm túc sao?

"Tịch Hoan không trả lời, hai người nhanh chóng về đến ký túc xá, cô ngẩng đầu nhìn lên, ký túc xá lầu hai vẫn còn sáng đèn. Cô dừng lại trên hành lang, nhướng mày:"Chẳng lẽ tớ không giống người nghiêm túc sao?

"——— Ai trêu chọc ai? Đương nhiên là cô gái nhà mình nói có độ tin cậy cao hơn! Cảm xúc của Vưu Vi đã từ"Cái gì, không phải hôm nay vừa gặp mặt lần đầu mà thế nào đã trêu chọc lẫn nhau" đến "Ôi, con bé đơn thuần đáng thương này đã bị ăn đến gắt gao, thật là đau lòng".

Kết quả khiến cho cô ấy thiếu chút nữa quên mất lịch dạy ngày thứ sáu.

Cũng may Tịch Hoan đã sớm thuộc lòng chương trình dạy, nhắc nhở cô ấy.

Tiết của Tịch Hoan là vào buổi chiều.

Ở đây người học múa ba lê rất ít, mời sinh viên thực tập cũng không cần tốn kém nhiều, hiệu trưởng là người đã nhìn đám nhỏ lớn lên, hiển nhiên cũng muốn bọn trẻ tiếp xúc nhiều hơn với mọi thứ, không để chúng bị lạc lõng.

Khi tiết học bắt đầu, bọn nhỏ đều ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn.

Đối với chương trình học mới lạ thế này, bọn nhỏ đều cảm thấy vô cùng hứng thú, nhìn thấy Tịch Hoan mang theo máy tính, lại càng tò mò.

Nơi này không có nhiều phương tiện truyền thông, cho nên cũng chỉ có thể cùng nhau xem qua một màn hình máy tính, cô nhìn một chút, cũng may một ban không có quá nhiều học sinh, tập trung lại miễn cưỡng có thể xem được.

Phần mở đầu là tự giới thiệu.

Tịch Hoan chớp mắt, liền thấy cô gái nhỏ lần trước mình hỏi chuyện đang ngồi ở kia, vẫn là hai búi tóc nhỏ, mặc một bộ váy liền áo hiếm gặp.

Nhìn ra được cô bé rất thích bộ váy này, không ngừng vuốt ve, vô thức mỉm cười.

Tịch Hoan khom lưng, "Lần trước chưa kịp hỏi tên em, có thể nói cho cô biết em tên gì không?

"Cô gái nhỏ dường như lại ngửi thấy mùi bánh ngọt của hai ngày trước phảng phất quanh đây,"Em tên Lâm Thanh Mộng, Thanh Mộng trong "Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà"[1].

"[1] Trích từ bài thơ:《Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ》của Đường Ôn Như: Tây phong xuy lão Động Đình ba, Nhất dạ Tương quân bạch phát đa. Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà. ⇒ Bản dịch (của Trương Việt Linh): Gió tây thổi sóng Động Đình già Một tối Tương Quân tóc trắng pha Tỉnh rượu biết chi trời lẫn nước Đầy thuyền mộng đẹp lướt Ngân Hà."Tên này thật dễ nghe."

"Em cũng cảm thấy vậy, mẹ em thật lợi hại.

"Trong tiết học cũng không thể nói quá nhiều, Tịch Hoan mở video trước đó mình đã download ra, cho các bé xem giới thiệu về múa ba lê, khơi gợi một chút hứng thú, về sau dạy sẽ dễ dàng hơn. 40 phút nhanh chóng trôi qua. Chuông tan học vang lên, Tịch Hoan ra cửa, vừa lúc gặp phải một người, nhìn kỹ một chút mới nhớ là là thầy Vương chủ nhiệm, lễ phép mở miệng:"Thầy Vương.

"Chủ nhiệm lớp cười nói:"Cô Tịch.

"Hai người sóng vai xuống lầu."Thanh Mộng cho tới bây giờ cũng không quá thích một thầy cô giáo nào như vậy." Thầy Vương đột nhiên mở miệng, hơi trầm mặc, "Tính cách con bé vẫn luôn rất khó hiểu, cũng không hài hoà với tập thể lắm.

"Tịch Hoan kinh ngạc,"Hôm nay thoạt nhìn khá tốt."

"Cho nên tôi cũng rất giật mình." Thầy Vương cười, sau đó nói: "Thân thế của Lâm Thanh Mộng tương đối phức tạp, mẹ con bé bị lừa bán đến đây, nghe nói trước kia là sinh viên, khi con bé được ba tuổi thì giết ba Lâm Thanh Mộng, sau đó tự thú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!