Edit: FlantyLâm Tiếu Tiếu đương nhiên có chụp ảnh lại, còn thêm cả filter.
Gần như là lấy tốc độ tay của 20 năm độc thân ra, nhanh chóng đăng nhập vào diễn đàn, đặt tên, đăng bài, ghép ảnh – liền mạch lưu loát.
Sau đó cô nàng vỗ về trái tim nhỏ bé đang nhảy nhót không ngừng, lén lút khép lại cánh cửa hậu trường, nhón chân rời đi.
Cô nàng sợ mình không cẩn thận quấy rầy, sẽ bị diệt khẩu.....
Học múa ba lê bị đau chân.
Hầu hết mọi bàn chân của diễn viên múa ba lê đều có sẹo, nếu quá lớn thì sẽ không tình nguyện để lộ ra cho người họ thích xem.
Tịch Hoan học ba lê đã nhiều năm, chân không bị thương là không có khả năng.
Ngón chân cô cũng có vết chai, giống như đôi tay đã làm việc nặng nhiều năm, có đôi khi chính cô sờ tới sờ lui cũng thấy khó chịu.
Thế những những điều này nhất thiết phải trải qua.
Tịch Hoan muốn rút chân về giữa chừng nhưng không thành công, đành phải uy hiếp: "Anh mà còn xoa nữa, em sẽ không để ý đến anh.
"Thẩm Khinh Lãng cũng cảm thấy thời gian không chênh lệch lắm, bèn mang giày vào cho cô. Cậu giải thích:"Anh chỉ muốn làm em thoải mái chút thôi."
Trực giác Tịch Hoan cảm thấy lời này nghe hơi quái dị, cô đè nén ý tưởng xuống, "Đợi lát nữa có người quay lại, thấy thì không tốt.
"Vừa dứt lời, liền có người đẩy cửa bước vào. Thẩm Khinh Lãng vừa vặn đeo chiếc giày cuối cùng cho Tịch Hoan, bị bắt gặp tại chỗ, cậu lập tức ngây người. Hồi lâu, cậu mới chậm rãi đứng lên. Người đến mang vẻ mặt kinh hãi,"Thẩm, học trưởng Thẩm?"
Thẩm Khinh Lãng không nhìn cậu ta, lạnh lùng đáp lại: "Ừ."
Đối phương vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, lại nhìn cậu và Tịch Hoan với vẻ mặt nghi ngờ, rồi đến một góc lấy đồ của mình đi.
"Thẩm, học trưởng Thẩm hẹn gặp lại!
"Ngựa không dừng vó mà chạy. Tịch Hoan cười thành tiếng:"Anh xem, anh doạ người ta chạy kìa."
Thẩm Khinh Lãng mới không thừa nhận: "Là do cậu ta có việc."
"Được rồi, không đùa nữa." Tịch Hoan đứng lên, bắt đầu sửa sang đồ đạc của mình, vừa nói: "Phải về rồi, giờ cũng không còn sớm."
Thẩm Khinh Lãng lập tức bảo: "Anh đưa em.
"——— Buổi tối trời lạnh, cũng may chưa có tuyết rơi. Sân trường Lạc Hàng sáng bừng với những ngọn đèn đủ màu sắc quấn quanh cây cối, cảnh đêm vô cùng bắt mắt. Vưu Vi nhận được điện thoại của Tịch Hoan khi cô ấy đang bị lạc đường."… Tớ đang ở trong trường học, bên ngoài lạnh lắm, tớ cũng không biết tớ đang ở đâu, sao trường này lớn như vậy cơ chứ?"
Tịch Hoan nói: "Cậu mở chỉ đường."
Vưu Vi tủi thân: "Cậu biết là tớ không rõ đông nam tây bắc mà, chỉ dẫn đối với tớ chẳng có tác dụng.
"Ngày mùa đông, trong khuôn viên trường học chẳng có mất người đi lại, có thì cũng là mấy cặp đôi yêu nhau, cô ấy căn bản không thể đến hỏi. Dù sao trước đây cô ấy cũng đã từng trải qua một việc đáng sợ. Có một lần cô ấy hỏi đường, kết quả không đến nửa phút, một nữ sinh từ trong cửa hàng phía sau lao ra bảo cô ấy câu dẫn người khác… Vưu Vi cũng không biết nói gì, cô ấy lớn lên đẹp như vậy, người theo đuổi cả đống, nên sẽ không lợi dụng việc hỏi đường để theo đuổi người khác."Vậy cậu chia sẻ định vị cho tớ."
Cái này Vưu Vi biết, cô ấy gửi qua WeChat.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một người đi tới.
Đối phương mặc áo gió, dáng người rất đẹp, giống như miêu tả trong tiểu thuyết vậy, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đêm xung quanh, càng thêm hấp dẫn.
Trước mắt Vưu Vi sáng ngời, quyết định tiến lên hỏi đường.
Đương nhiên nói là làm, đem tất cả những gì mình vừa nghĩ quên sạch, sửa lại tóc, hít một hơi thật sâu rồi bước đi.
Ai ngờ đi được một nửa thì tuyết rơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!