Chương 46: (Vô Đề)

Edit: FlantyĐối với câu trả lời này của Tịch Hoan, Vưu Vi vạn phần đồng tình.

Cô ấy ôm điện thoại quấn mình trong chăn cười to, cuối cùng còn không quên nói: "Ha ha ha ha ha vậy cậu thật đáng thường.

"Thẩm Khinh Lãng sao mà chất phác như vậy. Mặc dù khi dạy hỗ trợ cô ấy cũng ý thức được chút ít, nhưng bình thường hành động của Thẩm Khinh Lãng đối với Tịch Hoan vẫn rất lịch sự, nên cô ấy không có khái niệm gì. Giờ nghe Tịch Hoan nói vậy, cô thật sự cảm nhận được ý nghĩa của cái loại"phong tình khó hiểu của trầm mê học tập

". May mắn không phải là bạn trai cô ấy. Tịch Hoan nhướng mày,"Không nhìn người khác là rất tốt đấy.

"Muốn nhìn cũng chỉ nhìn mình cô múa mà thôi. Vưu Vi bị cô làm cho nghẹn họng, mãi mới trả lời:"Được rồi, không ăn cẩu lương, mau lui xuống."

Tịch Hoan thuận miệng nói: "Vậy cậu cũng đút cho tớ cẩu lương đi."

"Có cái cọng lông." Vưu Vi tức giận bất bình, "Có bạn trai là quên luôn tớ, đừng quấy rầy tớ nữa, tớ ngủ rồi."

Tịch Hoan cười cười, đi thay nước cho hai con rùa đen nhỏ.

———

Ngày đầu tiên tết Nguyên Đán, Tịch Hoan trở về đoàn.

Cho dù là mùa đông, các cô gái vẫn phải luyện tập, giống như thi đại học, mỗi ngày ít nhất đều phải luyện mấy giờ.

Một khi hoãn lại sẽ rất lười biếng.

Huống chi, thanh danh của đoàn múa ba lê còn ở đó, có rất nhiều người muốn tiến vào, chỉ cần hơi trì trệ, thì sẽ bị người khác thay thế.

Tuổi của Tịch Hoan ở trong đoàn tầm ở giữa.

Trong đoàn có một cô gái mới mười sáu tuổi, tràn đầy sức sống và tài năng, sau một trận tranh tài được đoàn trưởng chú ý đến, nên được mời thẳng vào.

Từ sáng sớm Trần Văn Ngọc đã bắt đầu lắm mồm, thế nhưng gia cảnh nhà người ta ưu việt, cho con gái học ba lê cũng chỉ là hứng thú mà thôi.

Cô ta căn bản là không quản được, đương nhiên cũng không dám đi quản.

La Hoan Hoan vừa vặn nhảy xong một đoạn nhỏ, đang nghỉ ngơi, nhìn thấy Tịch Hoan đẩy cửa bước vào, kích động chạy tới: "Rốt cuộc cậu cũng quay lại."

Bốn phía quanh phòng luyện múa rộng lớn đều là kính pha lê, Trần Văn Ngọc đang luyện tập xoay tròn ở phía trước, cũng thấy cô.

Mặt Trần Văn Ngọc trầm xuống.

Một màn không lâu trước đây ở tiệm trà sữa cô ta vẫn còn nhớ rõ rành mạch, đối phương tránh cô ta như rắn rết không nói, còn ngầm trào phúng cô ta.

Cô ta nhìn chằm chằm Tịch Hoan đang được bao bọc bởi chiếc áo lông vũ qua gương, lại nhìn dáng người lả lướt hấp dẫn của mình, tự tin mà nhón chân.

Lần này mà không vượt qua thì cô ta lấy tên mình viết ngược.

La Hoan Hoan hưng phấn nói: "Thế nào, dạy hỗ trợ đều thuận lợi chứ?"

Tịch Hoan nói: "Đương nhiên thuận lợi."

"Ôi, tớ cũng muốn đi dạy hỗ trợ, nhưng mẹ tớ không yên tâm, chắc chắn không được." La Hoan Hoan ôm mặt ai oán: "Tớ đã lớn rồi."

Tịch Hoan nghĩ, "Mẹ cậu nói không sai.

"Một cô gái đi dạy hỗ trợ, đương nhiên là không an toàn. Lần này các cô đi có nam sinh, thêm cả Vưu Vi trước kia từng học mấy năm Tae Kwon Do nữa, đối phó người bình thường không phải vấn đề lớn. La Hoan Hoan gật đầu,"Không nói nữa, đoàn trưởng tới.

"Đoàn trưởng lớn hơn các cô mười tuổi, đã tiếp quản đoàn múa ba lê Lạc Thành được mười năm, giờ đang lui về hậu trường. Nhìn thấy Tịch Hoan có mặt, mắt cô ấy sáng ngời, nói:"Tịch Hoan đã trở lại? Trong khoảng thời gian đi dạy hỗ trợ có dừng tập luyện không đấy?"

Tịch Hoan mỉm cười, "Không dừng, nhưng chắc chắn không bằng ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!