Edit: FlantyVẻ mặt Thẩm Khinh Lãng mờ mịt.
Tịch Hoan lại nói cực kỳ nghiêm túc: "Anh xem, tên anh là Khinh Lãng (sóng nhẹ), nhưng anh lãng[1] như thế, không bằng gọi Thẩm Cự Lãng (sóng lớn) đi.
"[1] Lãng () nghĩa đen là con sóng; nghĩa bóng là phóng túng, buông thả, tuỳ tiện, càn rỡ. Thẩm Khinh Lãng:"…
"Cậu há miệng thở dốc, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời. Tịch Hoan gật đầu,"Anh không nói gì chính là thừa nhận."
Thẩm Khinh Lãng vội vàng bảo: "Anh không có…
"Cậu còn hơi uất ức, hơn nữa ý nghĩa của cái tên đó thật đáng xấu hổ mà… Tịch Hoan hết sức vui mừng, mi mắt cong cong,"Anh không có gì?
"Thẩm Khinh Lãng ngậm chặt miệng, không trả lời. Cậu luôn cảm thấy nếu mình nói gì, đến lúc đó người không nói nên lời vẫn là cậu, bèn dứt khoát không nói. Trần Tuyết Dương không biết bu lại đây từ khi nào. Nghe thấy nội dung, cậu ta kêu lên:"Tên này hay đó!
"Cậu ta điên cuồng vỗ đùi, lần đầu tiên cảm thấy Tịch Hoan nói đúng tâm tư của mình. Lúc biết được chuyện bò lên giường tối qua, cậu ta vẫn luôn khiếp sợ không có từ gì hình dung. Cự Lãng, Khinh Lãng. Đương nhiên là Thẩm Cự Lãng càng thích hợp! Thẩm Khinh Lãng quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu ta, mặt vô cảm nói:"Trả kẹo lại cho tớ."
Trần Tuyết Dương lập tức lùi về, "Kẹo Tịch Hoan mới đúng.
"Cậu ta đã ăn vào trong bụng rồi, có bản lĩnh khiến cậu ta nhổ ra đi. Thẩm Khinh Lãng mặt không đổi sắc,"Cô ấy là của tớ."
Trần Tuyết Dương trợn mắt há mồm: "Thẩm Khinh Lãng cậu không biết xấu hổ à, tớ thấy cái tên đấy hợp với cậu một chút cũng không sai."
Tịch Hoan không nhịn được cười, đứng giữa điều hòa: "Trần Tuyết Dương cậu nói thêm câu nữa, coi chừng anh ấy đánh cậu.
"Thẩm Khinh Lãng khẽ hừ một tiếng. Trần Tuyết Dương bĩu môi. Tịch Hoan chuyển hướng sang Thẩm Khinh Lãng, nói:"Em nói đùa thôi. Có phải lát nữa anh còn có tiết đúng không, mau đi chuẩn bị đi."
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, trầm giọng đáp lại: "Ừ."
Tịch Hoan nhìn bóng lưng cậu mà cảm khái, bạn trai mình ưu tú thật đó.
Ngày trước ở trong trường học, thật ra viện các cô có rất nhiều quan hệ hữu nghị, bởi vì con gái nhiều, nên các viện khác đều nghĩ hết cách để tìm cơ hội gặp mặt.
Tịch Hoan từng đi một lần.
Sau khi chiến thắng cuộc thi, danh tiếng của cô trong trường học không tính là thấp, gần như ai cũng biết cô.
Có học đệ xum xoe với cô, lúc ấy cuộc sống của Tịch Hoan ngoài múa thì cũng là múa, thậm chí cô còn cân nhắc xem có muốn thử hay không, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Cô không tưởng tượng ra được mình và một nam sinh mà mình không có cảm giác đi hẹn hò.
Tịch Hoan trở lại vị trí của mình, đột nhiên phát hiện lúc trước bản thân quyết đoán như vậy là quá chính xác.
Con người không nên tạm chấp nhận.
Giờ không gặp được, không có nghĩa là tương lai không gặp được.
Luôn có một người như vậy chờ đợi ở cách đó không xa, duyên phận tới rồi, muốn bỏ qua cũng không thể.
———
Tịch Hoan cố ý thả chậm tốc độ dạy, gần như mỗi tiết đều cho bọn nhỏ hỏi các vấn đề mà chúng muốn biết.
Cô muốn dùng thời gian cuối cùng để làm cho kiến thức của bọn nhỏ phong phú thêm một chút.
Tận mắt chứng kiến những học sinh này lớn lên ở vùng núi, điều kiện cằn cỗi, nhưng vẫn luôn hướng về ánh mặt trời, khát vọng tri thức, khát vọng tương lai, lòng cô mềm nhũn.
Đây có lẽ là tâm trạng lưu luyến của các giáo viên đi dạy hỗ trợ trên tin tức thường nói.
Ngày cuối cùng là thứ sáu, Tịch Hoan có một tiết vào buổi chiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!