Edit: FlantyHô hấp của Thẩm Khinh Lãng rõ ràng tăng thêm.
Dưới loại tình huống này, là ai cũng không chịu nổi trêu chọc, huống chi cậu còn là người thích cô rất nhiều.
Tịch Hoan buông ngón tay ra,
"Anh tới làm gì? Hửm?"
Cô kéo dài âm điệu, giống như con mèo nhỏ cào vào lỗ tai Thẩm Khinh Lãng.
Mãi lâu sau Thẩm Khinh Lãng mới nghẹn ra một câu: "… Em em hôm nay có phải tức giận không?
"Nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp. Trong lòng Tịch Hoan cười thầm, cô vẫn phủ nhận:"Em không tức giận."
Thẩm Khinh Lãng không tin, bướng bỉnh hỏi: "Rõ ràng em tức giận."
Tịch Hoan "Ồ
"nhẹ một tiếng, ngón tay chống trên ngực cậu, không nhịn được lại sờ soạng một phen. Dáng người thật tốt mà. Thẩm Khinh Lãng căng thẳng, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tịch Hoan hỏi:"Anh thấy em tức giận chỗ nào?"
Cô khe khẽ thổi khí trên mặt cậu, mùi hương tươi mát phả vào mặt Thẩm Khinh Lãng, hô hấp cậu nghẹn lại.
"Em… em…
"Thẩm Khinh Lãng xấu hổ đỏ bừng cả mặt, ở trong bóng tối cắn môi cô, lại không dám quá dùng sức. Tịch Hoan kinh ngạc thốt lên một tiếng ngắn ngủi. Hơi thở giao hoà. Sau một nụ hôn kéo dài, hai người buồn bực ở trong chăn, hô hấp đều không thuận. Thẩm Khinh Lãng hừ hừ nói:"Hôm nay em tức giận."
Tịch Hoan nói: "Ừm ừm, em tức giận."
Nghe thấy cô thừa nhận, Thẩm Khinh Lãng không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi vội vàng hỏi: "Vì sao giận?"
Tịch Hoan nói: "Không có gì.
"Chỉ muốn làm một chút thôi, ai ngờ hiệu quả lại nóng bỏng như vậy. Thẩm Khinh Lãng chần chờ trong một chớp mắt, không tin. Tịch Hoan cười ngốc nghếch,"Mau đứng dậy đi, muốn ngạt chết ở trong chăn à, anh không tìm được bạn gái tốt như vậy nữa đâu.
"Chăn đột nhiên xốc lên, trước mắt sáng ngời. Tịch Hoan híp mắt, nhìn Thẩm Khinh Lãng vẫn còn ở trong chăn, có chút buồn cười:"Đêm nay anh ở bên trong không ra?
"Cô duỗi tay trực tiếp kéo ra. Vốn dĩ chỉ là tấm chăn mỏng, Thẩm Khinh Lãng cũng không nắm chặt, nên cô có thể lấy nó một cách dễ dàng. Thẩm Khinh Lãng trốn ở bên trong, mặt hồng như trái táo, hơi ngượng ngùng nhìn cô. Tịch Hoan thò lại gần:"Thẹn thùng cái gì?"
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu, "Không thẹn thùng.
"Tịch Hoan gật đầu đầy thâm ý. Cô đẩy anh ra, hai tay ôm lấy đầu anh, xoay về phía mình:"Vui không?
"Thẩm Khinh Lãng nhếch miệng, không trả lời. Mắt Tịch Hoan sáng lấp lánh, hôn lên môi cậu một cái, lại hỏi:"Giờ vui không?
"Thẩm Khinh Lãng nghĩ nghĩ, lắc đầu. Tịch Hoan nhìn thấy sự kích động trong mắt cậu, buông tay ra,"Không được, không vui thì anh về đi.
"Thẩm Khinh Lãng không ngờ lại có thao tác này. Cậu rũ mắt, khàn giọng hỏi:"Anh, anh đẹp như vậy, em có muốn thử nhìn một chút không?
"Tịch Hoan sửng sốt. Cô không nghĩ tới vấn đề này, đáy lòng mềm nhũn,"Thử xem.
"Thẩm Khinh Lãng lập tức kích động, trong lòng nóng hừng hực. Tịch Hoan đột nhiên phản ứng lại, đẩy ngực cậu, mềm giọng bổ sung:"Nhưng không phải bây giờ."
Thẩm Khinh Lãng sảng khoái đồng ý, "Được.
"Cậu giữ chặt Tịch Hoan theo bản năng, đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhưng sức lực trở nên yếu hơn, thật cẩn thận mà hôn cô. Giống như là đặt cô ở trên đầu quả tim. Thật lâu sau, căn phòng yên tĩnh. Lúc này Tịch Hoan mới chủ động mở miệng dò hỏi:"Vì sao mật khẩu máy tính anh lại đơn giản như vậy? Không an toàn."
Thẩm Khinh Lãng ngẫm nghĩ, "Hình như vậy."
Thấy cậu thừa nhận, Tịch Hoan lập tức hứng thú đề nghị: "Nhất là các anh học thiết kế, càng phải chú ý hơn, anh xem tin tức nhiều người bị trộm bản thảo thiết kế như vậy…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!