Chương 42: (Vô Đề)

Edit: FlantyTịch Hoan lần đầu tiên cảm thấy não bổ quá mức là không tốt.

Cô mở máy tính, đăng nhập vào hồ sơ tài khoản của mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nội dung mới viết chiều nay đều có, hồ sơ tự động lưu lại, dù máy tính hỏng cũng không sao.

Vấn đề lớn không còn, Tịch Hoan cũng không có gì phải sợ.

Còn máy tính, dùng bốn năm rồi, giờ báo hỏng cũng tốt, nếu thật sự không sửa được, vậy thì cô sẽ thay một máy mới có cấu hình tốt hơn.

Tịch Hoan vừa nghĩ, vừa dạo màn hình máy tính.

Màn hình máy tính của Thẩm Khinh Lãng đều là những thứ hệ thống tích hợp sẵn, đã rất nhiều năm rồi cô chưa từng gặp người nào lười như vậy.

Hình nền này có lẽ đã bị đào thảo từ lâu rồi.

Tịch Hoan phàn nàn sâu sắc về thẩm mỹ của Thẩm Khinh Lãng.

Folder trên màn hình vô cùng chỉnh tề, phân loại rõ ràng, mỗi folder đều ghi rõ tên.

Sau khi click mở, còn có thể thấy một số bản nháp thiết kế.

Tịch Hoan không biết gì về chuyên môn, cũng không xem nhiều, đóng lại, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình miên man suy nghĩ.

Giao diện WeChat vẫn là mấy con số Thẩm Khinh Lãng gửi tới kia.

Vả mặt chói lọi.

Tịch Hoan không khỏi đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ với bản thân, cô nhéo mặt mình, lãnh đạm trả lời lại một chữ "Ừm

". Đối phương không đáp, có thể là đang cố gắng sửa máy tính. Máy tính đã lâu không hoạt động, màn hình tối đen, sau khi bật lại thì lại xuất hiện giao diện mật mã. Tịch Hoan nhìn chằm chằm khung vuông, nghiến răng nghiến lợi. Cô cảm thấy mình là bạn gái, vẫn có thể làm gì đó một chút. Huống hồ yêu đương với Thẩm Khinh Lãng nhẹ nhàng như vậy, không có ít gợn sóng điều hoà một chút là không được. Cái này coi như là một điểm tốt. Cô xoay người, hỏi Trần Tuyết Dương:"Này, bình thường ở trường học các cậu làm gì? Nhiều thời gian nhàn rỗi không?"

Trần Tuyết Dương ngậm đồ ăn, hàm hồ nói: "Thì thiết kế thôi, bởi vì chuyên môn của chúng tôi là nó, một thứ đồ tốt có thể khiến cô phát tài đấy.

"Đáng tiếc cậu ta không có cái thiên phú ấy. Giống Thẩm Khinh Lãng, chính là người được cưng chiều trong mắt giáo sư, chỉ hận không thể gắn một con quay lên khiến cậu làm việc suốt 24 giờ. Trần Tuyết Dương phỉ nhổ:"Bạn trai cô nghiêm túc nhất."

Tịch Hoan cười cười, "Phải không?

"Trần Tuyết Dương hừ hừ. Đúng lúc này, âm báo WeChat vang lên. Tịch Hoan mở màn hình, nhìn thấy tin nhắn mới nhất từ Thẩm Khinh Lãng:"Máy tính đã sửa được rồi.

"Nhanh như vậy à. Tịch Hoan vô thức muốn đáp lại một câu"Tuyệt tuyệt", lại nghĩ đến quyết định vừa rồi của mình, lạnh lùng trả lời lại.

Cô tắt máy tính, rời khỏi ký túc xá nam sinh.

Bên ngoài nổi gió, hơi lạnh, vừa từ ký túc xá đi ra Tịch Hoan đã nhìn thấy ngọn núi phía xa, trong lòng chấn động.

Giống như khoảng thời gian ngày đến dạy hỗ trợ cũng không bao lâu.

Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó, mình ngồi xe khó chịu, lảo đảo lắc lư trên đường núi.

Thẩm Khinh Lãng như một con nai, lọt vào tầm mắt cô.

Giống như một điều bất ngờ trong đời, Tịch Hoan chưa từng quên ánh nước trong đôi mắt dịu dàng lúc mình đối mặt với cậu.

Còn có cả ảnh ngược của cô.

Tịch Hoan lấy lại tinh thần, đẩy cửa ký túc xá ra.

Thẩm Khinh Lãng đang đứng trước chậu pha lê trêu chọc rùa đen, nhìn thấy cô, biểu cảm nhẹ nhõm: "Đã sửa được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!