Edit: FlantyTịch Hoan trở về rất muộn.
Thẩm Khinh Lãng đưa cô tới cửa, sau đó liền rời đi.
Cô vừa mới mở cửa đã nghe thấy giọng nói trêu chọc của Vưu Vi: "Ồ, tớ ngửi được mùi thơm ngọt ngào của tình yêu."
Tịch Hoan liếc cô nàng, "Nói chuyện đứng đắn.
"Vưu Vi nghiêng người dựa vào cửa, cô ấy mặc váy ngủ, ánh đèn sau lưng hắt lên người, khói bay lượn lờ, dáng người yểu điệu. Cô ấy nói:"Tớ nói thật mà, chẳng lẽ không phải cậu vừa hẹn hò về hay sao? Cậu xem dáng vẻ này của cậu đi, đôi mắt bán đứng hết thảy.
"Quả nhiên nói yêu đương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, trước kia cô ấy còn không tin. Cả người Tịch Hoan đều tản ra hơi thở"Tôi đang yêu đương" "Tôi rất vui vẻ tôi rất ngọt ngào".
"Vậy thì sao?
"Tịch Hoan nháy mắt với cô ấy, sau đó nhẹ nhàng về phòng. Vưu Vi âm thầm mắng cô một câu, chế giễu cô ấy không có bạn trai à? Cô ấy oán hận về phòng mình. Cô ấy đã tắm xong, giờ chỉ cần nằm trên giường vui vẻ chơi di động, trở thành một thiếu nữ truy tinh hằng ngày lướt Weibo. Rất nhanh đã lướt đến một cái Weibo. Chiến đội YGH:"Vương Quyền thất sủng, đau lòng.
"Đây là Weibo đăng tối qua, nhưng tối qua Vưu Vi không xem Weibo, cho nên đã bỏ lỡ tin Weibo bùng nổ này. Bây giờ cô ấy thích rùa đen nhỏ, đối với Vương Quyền, tuy cũng không quen biết, nhưng nuôi rùa cũng khá tốt mà. Mỗi ngày chụp một tấm ảnh thật đáng yêu. Bình luận phía dưới cũng đều hoang mang hệt cô ấy, đều hỏi đã xảy ra chuyện gì, còn có rất nhiều người muốn đón Vương Quyền đi."Sao rồi, các anh lại làm chuyện xấu gì rồi?"
"Huyết thư một người! Cầu không vứt bỏ Vương Quyền, cái tên khí phách như vậy, đừng để nó thành thái giám aaa!"
"Mị chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì."
"Ai ngược đãi Vương Quyền, phát rồ, các anh một đám thẳng nam không hiểu cách nuôi rùa, đưa Vương Quyền cho em đi."
"Em có thể nhận nuôi Vương Quyền, không có yêu cầu gì, chỉ cần cho em WeChat đội trưởng WeChat là được rồi."
"Trên lầu cơ trí thế! Em cũng có thể nhận nuôi!"
"…
"Vưu Vi càng lướt càng buồn cười, phía dưới thật sự có rất nhiều người muốn nhận nuôi, một chuỗi dài huyết thư, đều muốn WeChat của đội trưởng. Có được dễ dàng như vậy mới là lạ. Cô lẩm bẩm trong lòng, rồi gửi cho Sao Chổi. Người bạn trên mạng này hầu như ngày nào cô cũng nói chuyện phiếm cùng, trước đây cô từng hỏi qua, họ Giang, còn tên thật là gì thì không chịu nói. Mỗi lần Vưu Vi trêu chọc thì đều gọi cậu ta là Giang tiên sinh. Vivi:"Giang tiên sinh, cậu cảm thấy nuôi rùa đen có dễ dàng không?"
Phía đối diện không trả lời, mãi cho đến khi cô chia sẻ lại official weibo "Em cũng muốn nhận nuôi
", mới có tin nhắn. Giang:"Không dễ dàng, chỉ dễ chịu đả kích."
Vưu Vi rất tò mò là đả kích gì, "Đả kích gì?"
Giang: "Không dễ tìm một nửa kia."
Vivi: "…"
Vưu Vi âm thầm trợn mắt, "Cậu ngụy biện. Cậu nhìn thấy Weibo kia của YGH chưa? Không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Tin nhắn này gửi đi, thật lâu không có lời đáp lại. Vưu Vi cũng không thèm để ý, cô ấy đi tìm video thi đấu để xem, chuyên tâm trầm mê thưởng thức mặt Giang Sóc..... Trần Minh Trạch đang phát sóng trực tiếp. Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh gì đó, cậu ta đeo tai nghe nên không nghe rõ, camera trực tiếp bắt được một điểm, sau đó khu bình luận trong nháy mắt nổ tung."Đó là Giang đội đi lên à?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Trạch Trạch mau chuyển camera, nhanh xem phía sau đi."
"… Em không muốn nhìn Trạch Trạch, Trạch Trạch nhanh lên để bọn em xem đội trưởng của anh đang làm gì!"
"Hình như mị thấy Giang đội cầm di động, không biết làm sao?"
"…"
Trần Minh Trạch cũng không nhìn vào làn bình luận trên màn hình, hoàn toàn không biết gì cả, tiếp tục phát sóng trực tiếp, tức chết khán giả.
Giang Sóc đi đến trước cửa sổ sát đất.
Bên ngoài là cảnh đêm rực rỡ, là cảnh đẹp nhất trong thành phố này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!