Chương 37: (Vô Đề)

Edit: FlantyTịch Hoan thích nhất tính cách này của Thẩm Khinh Lãng.

Bề ngoài nhìn có vẻ thẹn thùng, nhưng trên thực tế suốt ngày nghĩ đủ thứ chuyện, nghĩ còn nhiều hơn cả cô.

Tục xưng não bổ đế[1].

[1] Não bổ đế: chỉ những người – bạn nói một câu mở đầu, trong đầu người ta đã bổ sung xong luôn kịch bản phần còn lại.

Lấy ngay chuyện tối hôm qua mà nói, sau khi đồng ý đổi ảnh cặp, cậu liền sắp xếp xong xuôi hết thảy.

Thậm chí, có khả năng lần sau mua quần áo gì, mặc đồ đôi gì cũng đã được sắp xếp sẵn.

Hận không thể khiến đồ trên người mình mỗi giây mỗi phút đều có ký hiệu của cậu.

Tịch Hoan ngẫm nghĩ, lại không nhịn được mà cười thành tiếng.

Thẩm Khinh Lãng thấy cô cười, cũng khẽ nhếch môi cười.

Vưu Vi vừa ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy hai người đứng trên hành lang cười như hai đứa ngốc.

Cô ấy không khỏi trợn mắt.

Tịch Hoan hoàn hồn, vừa định hỏi Thẩm Khinh Lãng, thì nghe thấy tiếng Vưu Vi đột ngột vang lên: "… Hai người các cậu ở ngoài văn phòng làm gì?

"Thẩm Khinh Lãng với Tịch Hoan đều cả kinh. Vưu Vi khoanh tay trước ngực, ánh mắt trêu chọc đặt ở nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau,"Ôi chao, còn dắt tay."

Tịch Hoan cười, "Sao nào, cậu có ý kiến?"

Vưu Vi vội vàng xua tay, nói: "Tớ nào dám có ý kiến, có ý kiến thầy Thẩm nhà cậu chẳng ăn thịt tớ à?

"Cô ấy nói quá lộ liễu, Thẩm Khinh Lãng hơi ngượng ngùng. Vưu Vi không ngờ cô ấy nói lâu như thế rồi mà hai cái tay kia còn chưa buông ra, dính nhau quá đi mất. Cô ấy nói:"Cậu cũng không sợ kích thích Nguyễn Văn.

"Thẩm Khinh Lãng nghe xong, nắm càng chặt hơn. Tịch Hoan lắc đầu,"Nguyễn Văn không đáng sợ như cậu nghĩ đâu, cậu ấy đã sớm biết, chỉ là chưa nói mà thôi.

"Cho nên cô mới yên tâm và cùng cậu thể hiện rõ. Vưu Vi nhớ tới chuyện chính,"Vừa rồi ở trong nhóm có tin nhắn, tiệc tối Nguyên Đán học kỳ này, cậu biểu diễn không?

"Tiệc tối Nguyên Đán cũng là bữa tiệc cuối cùng trước khi tốt nghiệp. Trường của các cô ấy là trường nghệ thuật, tiết mục của tiệc tối hàng năm thì có rất nhiều, nhưng để chọn ra được tiết mục hay thì cũng rất rườm rà. Tịch Hoan nghĩ,"Có lẽ không tham gia, tớ phải về đoàn để huấn luyện, tiệc tối sẽ làm chậm trễ thời gian của tớ.

"Hơn nữa tiệc tối Nguyên Đán ba năm trước, coi như cô đã tham gia hai cái, năm nay không tham gia cũng không sao. Vưu Vi gật đầu,"Được rồi, tớ cũng không tham gia."

Bữa tiệc kiểu này đòi hỏi việc diễn tập, còn phải huấn luyện, có thời gian còn không bằng để cô ấy đi đánh hai ván game, còn thoải mái.

Thẩm Khinh Lãng ở một bên yên lặng mà nghe.

Cậu hoàn toàn không rõ môi trường học tập của sinh viên trường vũ đạo, nghe Tịch Hoan nói, cậu không thể không não bổ ra một hành trình bận rộn thảm thương.

Trong lúc nhất thời, đối với Tịch Hoan tràn đầy đau lòng.

Tịch Hoan vừa nhìn thấy ánh mắt Thẩm Khinh Lãng, cô biết ngay cậu lại não bổ cái gì rồi, có chút dở khóc dở cười.

Nhưng cô cũng không giải thích, mặc kệ cậu đi.

Sau khi quay lại văn phòng, mọi người mơ hồ đều nhìn qua.

Tịch Hoan không thẹn với lương tâm, cũng không xấu hổ, ngược lại còn rộng lượng hào phóng, chuyện yêu đương với Thẩm Khinh Lãng cũng không phải điều gì không nói được.

Ngược lại là Thẩm Khinh Lãng, vẫn luôn bị Trần Tuyết Dương đuổi theo muốn kẹo mừng.

———

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!