Edit: FlantyẢnh đôi hay xưng hô của các cặp đôi, tất cả đều là hình thức mà thôi.
Tịch Hoan đoán được tâm lý muốn nói với cả thế giới của Thẩm Khinh Lãng.
Nhưng cô cố ý để mặc Thẩm Khinh Lãng một lát, ngay khi cậu sắp chờ không nổi, mới trả lời: "Được chứ, đổi thành cái gì đây?
"Điều này lại là một vấn đề. Thẩm Khinh Lãng nói muốn đổi ảnh, cũng chỉ là xúc động nghĩ đến mà thôi, căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ đổi thành cái gì. Cậu ngồi ở trước bàn, lướt lướt chỗ này, rồi lại lật lật chỗ kia, còn lên Weibo tìm tòi rất nhiều, download vô số tấm ảnh. Sau đó gửi hết một lượt qua. Tịch Hoan:"…"
Cô có chút dở khóc dở cười.
———
Sáng sớm hôm sau, trong núi có tiếng chim kêu.
Mỗi buổi sáng Trần Tuyết Dương đều tỉnh dậy rất muộn, sau đó nằm ở trên giường chơi di động, nói một tiếng chào buổi sáng với mọi người trong nhóm, dĩ nhiên cậu ta thường là người đến sau cùng.
Hôm nay cậu ta vừa mới bước vào WeChat, liền phát hiện có điểm không thích hợp.
Ảnh nhóm vốn là tổ hợp ảnh đại diện của mỗi người, cả một tháng nay đều như vậy, nên rất quen thuộc.
Nhưng những gì bây giờ cậu ta thấy lại không giống trước đây.
Trần Tuyết Dương nghĩ đến cái gì đó, nhấn vào, quả nhiên thấy trong số các thành viên của nhóm nói chuyện phiếm có hai người không giống bình thường.
Phú Quý, Vinh Hoa.
Ha ha, tối hôm qua mới ở bên nhau, vậy mà nhanh như thế đã bắt đầu khoe ân ái, thật sự coi họ như những cẩu độc thân.
Nuôi rùa đen thì ghê gớm ha, ảnh đại diện cũng dùng rùa đen.
Trần Tuyết Dương hung tợn tắt WeChat, trừng mắt nhìn Thẩm Khinh Lãng chỗ giường ngủ, quyết định cả hôm nay sẽ không nói chuyện với Thẩm Khinh Lãng.
Có bạn gái liền bắt đầu chọc phá bạn cùng phòng.
Cậu ta cũng không ngủ nữa, bò xuống giường, rửa mặt rồi đến văn phòng, khu dạy học đã vang lên tiếng chuông.
Vưu Vi đang đứng ở cửa văn phòng, đưa lưng về phía cậu ta, cúi đầu, cũng không biết là đang làm cái gì.
Trần Tuyết Dương tò mò đi qua.
Vưu Vi quay đầu lại, hỏi: "Làm gì?"
Trần Tuyết Dương cảm thấy buồn cười, nói: "Rõ ràng là cô đứng chắn cửa, sao lại muốn nói tôi.
"Nghe ngữ khí này, chỉ kém không đuổi cậu ta đi. Trong lòng Vưu Vi chỉ nghĩ đến chuyện trên Weibo, không nói thêm gì với cậu ta, nhìn thấy Tịch Hoan từ hành lang bên kia đến đây, chạy nhanh qua đó đón. Tịch Hoan chỉ thấy một đoá hoa bay tới chỗ mình. Hôm nay Vưu Vi mặc một bộ quần áo dân tộc màu hoa hướng dương, trông rất hợp với ngoại hình sáng sủa của cô nàng, kết hợp với cảnh đẹp này, lại càng hoàn mỹ hơn. Cánh tay Tịch Hoan bị giữ chặt. Cô tò mò hỏi:"Có chuyện gì xảy ra, vui vẻ thế?"
Vưu Vi giơ điện thoại di động đặt trước mặt cô, "Cậu xem, chiến đội YGH cũng bắt đầu nuôi rùa đen, đúng là tâm linh tương thông.
"Thế mà cũng bắt đầu nuôi rùa đen. Bây giờ rùa đen nổi tiếng như vậy à? Mặc dù Vưu Vi không biết vì sao họ bắt đầu nuôi rùa đen, nhưng chính bạn tốt của mình hôm qua có một con rùa đen, cô ấy cảm thấy rất có duyên phận. Cô ấy đã kinh ngạc một phen lúc mới lướt Weibo. Tuy cái tên"Vương Quyền
"này khá nổi loạn, khiến cho ấn tượng của cô ấy về Giang Sóc trở nên có chút hoang đường. Sao có thể đặt cái tên nổi như vậy. Nhưng rất nhanh cô ấy đã thấy bình luận phỉ nhổ của mọi người, bên trong có một cái là:"Nói gì mà vương quyền phú quý ~ sợ gì mà giới luật thanh quy ~ [1]
"[1] Câu hát trong bài Tình Nữ Nhi (Tây vương nữ quốc) – Tây Du Ký. Trước mắt Vưu Vi toả sáng. Đây thật đúng là tâm linh tương thông nha. Tịch Hoan thấy cô ấy càng nói càng hăng hái, mở miệng bảo:"Dừng lại dừng lại.
"Vưu Vi nhìn cô, muốn làm nũng. Tịch Hoan một chút cũng không dao động,"Phú Quý của chúng ta có vợ rồi, đừng nghĩ lấy nó đi thông đồng với con rùa khác, muốn thông đồng thì tự cậu nuôi một con đi."
Vưu Vi ngẫm nghĩ, "Thôi bỏ đi.
"Cô ấy đã chẳng tự nuôi được mình rồi, nếu nuôi một con rùa, cũng không biết cuối cùng là cô ấy nuôi rùa, hay là rùa nuôi cô ấy. Ôi, không có duyên phận mà. Tịch Hoan nói:"Còn nói không yêu qua mạng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!