Chương 33: (Vô Đề)

Edit: FlantyVưu Vi nghe xong thì muốn cười.

Cô ấy lập tức tìm một gói biểu cảm 666 gửi riêng cho Tịch Hoan: "Vì em mà đánh call[1], cô gái của anh."

[1] "Vì em mà đánh call

"là cụm từ được lưu hành trên internet, thường sử dụng để biểu đạt sự cổ vũ, yêu thích đối với người nào đó. Xem xem người đã dụ dỗ thiếu niên ngây thơ yêu không muốn buông. Trong văn phòng có tổng cộng năm người, hầu như tất cả đều biết sự ái muội giữa Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng. Tịch Hoan đáp lại cô ấy:"Cậu chỉ biết xem náo nhiệt."

Vivi: "Sao, cậu làm còn không cho tớ nhìn."

Vưu Vi hừ hừ gửi đi, sau đó nói trong văn phòng: "Còn tiếp tục không? Ván kế tiếp chắc chắn tôi sẽ không thua."

Trần Tuyết Dương nói: "Tiếp tục tiếp tục tiếp tục.

"Cậu ta đã quen với chuyện Thẩm Khinh Lãng và Tịch Hoan rải đường, đã đến trình độ có thể hoàn toàn làm lơ, vẫn là chơi trò chơi vui hơn. Tịch Hoan cũng nói:"Vậy tiếp tục đi.

"Thẩm Khinh Lãng dĩ nhiên không có ý kiến. Sau khi rời khỏi phòng, Vưu Vi lại chọn kịch bản một lần nữa. Có thể do vận khí tốt của Tịch Hoan đều sử dụng hết trong ván này rồi, nên phía dưới không còn có vận khí như vậy nữa. Khi cô không phải hung thủ, không chỉ bị oan uổng mà còn thua. Một người duy nhất không bỏ phiếu cho cô là Thẩm Khinh Lãng, nhưng một người cũng không có tác dụng gì, ba người đều bỏ phiếu. Vưu Vi không khách khí mà cười nhạo:"Ha ha ha ha ha ha, tớ nhất định liều chết với cậu, ai bảo cậu làm tớ thua cơ.

"Trần Tuyết Dương luôn đi theo hướng gió. Nhưng cậu ta cũng rất vui sướng khi người gặp họa, nói:"Thầy Thẩm vẫn rất từ bi, một lần cũng không bỏ phiếu, chẳng chuyên nghiệp chút nào."

Thẩm Khinh Lãng nghiêm túc nói: "Tớ phân biệt rất nghiêm túc."

Ngụ ý, không phân biệt được cũng không thể trách cậu.

Vưu Vi với Trần Tuyết Dương đều cười lạnh, nếu điều này cậu cũng không phân tích ra, hai người họ sẽ viết ngược tên mình.

Thẩm Khinh Lãng không có cảm giác gì với hai người họ, nên chẳng có chút áp lực nào cả.

Cuối cùng Tịch Hoan cũng cảm nhận được vì sao có rất nhiều cô gái trên mạng thích chơi game cùng bạn trai mình.

Bởi vì sẽ được chiếu cố hoàn toàn.

Mặc dù cô và Thẩm Khinh Lãng không phải bạn trai bạn gái.

Chủ yếu là vì trò chơi hôm nay hoàn toàn ngẫu hứng.

Trước khi Vưu Vi nói muốn chơi, Tịch Hoan chưa bao giờ nghĩ rằng trò chơi có thể tạo ra hai nhân vật như vậy, nếu là những người khác, chỉ sợ không nói được điều này.

Ai biết trò chơi cũng là công cụ trợ giúp.

Trong lòng Tịch Hoan vẫn đang cảm khái, cô chống cằm nghĩ ngợi, hình như cũng không còn xa lắm, cô có chút không nhịn được.

Lúc Nguyễn Văn trở về, trong văn phòng đang chơi một ván cuối cùng.

Cũng không biết cậu ta đã đi đâu, vẫn luôn không quay lại văn phòng mãi cho đến khi hết giờ học, mấy người đang chìm đắm trong trò chơi cũng không chú ý đến cậu ta.

Trò chơi kết thúc, rốt cuộc Tịch Hoan lại thắng lần nữa.

Nhưng là dưới sự trợ giúp của Thẩm Khinh Lãng.

Cuối cùng Trần Tuyết Dương cũng có thể tự phân biệt được, "Đờ mờ, tức thật, tôi vất vả lắm mới nhận ra một lần, cứ như vậy liền thua?

"Nhìn vào số điểm tàn nhẫn ở trên, cậu ta tức muốn chết. Tịch Hoan gửi gói biểu cảm vào trong nhóm. Rồi sau đó xoay người khoát tay với Thẩm Khinh Lãng, có cảm giác đắc ý khi làm thành công động tác nhỏ này. Trong lòng Thẩm Khinh Lãng như rót mật, quyết định về sau sẽ chơi trò chơi nhiều hơn. Chuông tan học đúng lúc vang lên. Tịch Hoan vừa mới đứng dậy, Nguyễn Văn đột nhiên đi đến trước mặt cô:"Tịch Hoan, cùng đi đi tớ có việc muốn nói với cậu.

"Vưu Vi đang chờ cô ở đối diện, cô ấy đưa mắt ra hiệu, dò hỏi mình có cần chờ nữa không. Tịch Hoan lắc đầu nhẹ. Cô gật đầu với Nguyễn Văn,"Được.

"Nếu Nguyễn Văn muốn nói gì đó, vậy thì cũng đã đến lúc để nói về nó, về sau đỡ khỏi lãng phí thời gian của mỗi người. Nguyễn Văn chặn tầm mắt của Thẩm Khinh Lãng. Lúc hai người một trước một sau ra khỏi văn phòng, động tác của Thẩm Khinh Lãng tạm dừng một chút, khóe môi khẽ rũ xuống. Trần Tuyết Dương tiến lên choàng vai cậu,"Có muốn nhìn không?

"Thẩm Khinh Lãng không nói chuyện, lập tức đi ra ngoài. Trần Tuyết Dương đuổi theo, trêu chọc bảo:"Cậu xem dáng vẻ này của cậu đi, rất giống người bị vứt bỏ, người ta cũng chỉ đi dạo với bạn học thôi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!