Edit: Flanty
Trần Tuyết Dương vốn đang rất vui vẻ, chuẩn bị trở về cùng những người khác thét to vài tiếng.
Kết quả là biến cố chiều cao này lại khiến cho cậu ta trở thành một con cá nóc[1].
[1] Ý chỗ này là: phồng miệng không nói gì.
Thẩm Khinh Lãng banh mặt không để ý tới cậu ta, lập tức chạy về phòng trên lầu, trực tiếp đem Cậu Bé Bọt Biển nhét vào trong chăn.
Trần Tuyết Dương theo sát trở về, tức giận vừa rồi cũng không thấy tăm hơi, thuận miệng hỏi:
"Cậu chạy nhanh như vậy làm gì, cẩn thận lại ngốc nghếch chạy sai. Yên tâm đi, không ai nhìn thấy Cậu Bé Bọt Biển của cậu."
Cậu ta mải nói dối, căn bản không biết đối phương đã nhìn thấy người phía đối diện.
Đối với quần lót Cậu Bé Bọt Biển, đây đã trở thành thú vui nhỏ của bọn họ, không có chuyện gì sẽ lấy ra trêu chọc một chút.
"Nóng.
"Thẩm Khinh Lãng liền nghẹn ra một chữ. Trần Tuyết Dương nhìn mặt cậu,"Ồ, cậu xem mặt cậu, đều đỏ cả lên, tới tới tới, tiểu đáng thương, uống miếng nước.
"Tuổi của Thẩm Khinh Lãng ở đây là nhỏ nhất, hơn nữa ngày thường cũng tương đối im lặng, một lòng hướng vào thiết kế máy bay, cho nên bọn họ đều tương đối chiếu cố cậu. Nghe được lời cậu ta nói, mặt Thẩm Khinh Lãng lại càng đỏ hơn, mãi cho đến một lát sau mới hạ xuống. ——— Phía trước, hiệu trưởng đã nhanh chóng dẫn người tới nhà ăn bên kia. Vưu Vi dừng ở sau cùng, tò mò hỏi:"Cậu vừa mới nhìn gì ở phía sau đấy?
"Tịch Hoan nghĩ tới hình ảnh kia, cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói:"Tớ nhìn Cậu Bé Bọt Biển thôi.
"Vưu Vi hài hước mà nhìn cô:"Xác định không phải là người mặc Cậu Bé Bọt Biển chứ?
"Nghe thấy lời này, Tịch Hoan trừng mắt nhìn cô ấy một cái, đối phương ngược lại ha ha mà cười, ba bước liền chạy lên phía trước. Sau khi hiệu trưởng dẫn bọn họ xem qua nhà ăn, bọn Nguyễn Văn cùng Vưu Vi liền tự do hoạt động. Nhưng mà có người lớn ở đây, muốn nói gì, đi nơi nào cũng đều không được tự nhiên. Nguyễn Văn nói:"Xem ra bên này còn có giáo viên tình nguyện khác.
"Trước đó cậu ta không biết tin tức này, nếu không sẽ đổi một trường học khác, một trường học mà nhiều người tới như vậy cũng có chút lãng phí, còn rất nhiều trường học không có. Đào San San đáp:"Tới cũng đã tới rồi, chúng ta dạy tận tâm là được.
"Cô ấy đối với nơi này cảm thấy rất hứng thú, chủ yếu là hoàn cảnh không tồi, phương tiện dùng được, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của cô ấy. Nguyễn Văn nghiêng đầu hỏi,"Tịch Hoan, cậu cảm thấy thế nào?
"Tịch Hoan đang phát ngốc, bị hỏi, a một tiếng, sau khi được Vưu Vi nhắc nhở mới trả lời:"Khá tốt."
Nguyễn Văn cũng không để ý, tiếp tục đề tài khác.
Lúc tan học.
Một đám trẻ nhỏ nằm bò trên cửa sổ trộm nhìn bọn họ, chụm đầu vào nhau, đôi mắt sáng lấp lánh, đặc biệt khiến người khác mềm lòng.
Trẻ con trong núi đều tương đối đơn thuần, mấy đứa nhỏ ở ngay lầu một, cũng không sợ hãi, cuốn lấy vài người, hỏi tới một đống chuyện.
Xung quanh Tịch Hoan cũng có mấy đứa trẻ nhỏ.
Trong đó có một bé gái trên đầu có hai búi tóc nhỏ, làn da trắng hơn các cô bé khác rất nhiều, giá trị nhan sắc cũng rất cao.
Các cô bé cậu bé đều thích chị gái nhỏ xinh đẹp, vấn đề cũng hỏi ngày càng nhiều.
Tịch Hoan chọn mấy vấn đề trả lời.
Dư quang thoáng nhìn thấy đối diện cách đó không xa có mấy người đi qua, đặc biệt thấy được cậu thiếu niên kia, cô vỗ vỗ cô gái nhỏ, khom lưng hỏi: "Có biết thầy kia tên là gì không?
"Cô gái nhỏ vốn bị những người khác kéo đến, không muốn nói chuyện. Nhưng khi chị gái nhỏ này cúi xuống, có mùi hương của bánh ngọt bay tới, cô bé đỏ mặt, né vào trong ngực cô, xoay qua nhỏ giọng nói:"Thẩm Khinh Lãng, em nghe các giáo viên khác gọi như vậy, nhưng anh ấy không dạy bọn em.
"Tịch Hoan hiểu, hoá ra cậu ta chính là Thẩm Khinh Lãng. Trách không được khi bị cô bắt gặp, lại thẹn thùng mà đem Cậu Bé Bọt Biển giấu đi. ——— Hôm nay vừa tới, ngày đầu tiên nên cũng không có lớp học. Vì vậy mà từng người đều về ký túc xá để dọn dẹp trước khi trời tối, bởi vì trong ký túc xá có internet, Tịch Hoan kết nối được video với mẹ Tịch. Nghe được đầu kia truyền tới âm thanh mơ hồ, cô hỏi:"Trong nhà có khách sao?
"Mẹ Tịch lắc đầu, do dự một chút, mở miệng nói:"Cô con và Tịch Văn... nói là phải tới đây thi đấu, ở lại trong nhà mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!