Chương 28: (Vô Đề)

Edit: Flanty

Trần Tuyết Dương cười hì hì quay lại phòng ký túc xá.

Bên trong, Thẩm Khinh Lãng đã tắm xong. Cậu đang ngồi sửa soạn lại đồ đạc của mình, còn màn hình di động thì vẫn sáng.

Trần Tuyết Dương thò lại gần: "Chơi trò chơi vui không?

"Thẩm Khinh Lãng liếc cậu ta một cái, không phản ứng. Trần Tuyết Dương lại cười ngặt nghẽo, nhớ tới lời nói vừa nãy của Tịch Hoan, hỏi:"Vì sao cậu thích game thời trang thế?

"Cậu ta tiếp xúc với nhiều người như vậy, chỉ có Thẩm Khinh Lãng là cậu ta chưa từng hiểu rõ, có một số chuyện cậu ta hoàn toàn không đoán ra được bước tiếp theo. Tựa như suy nghĩ của hai người không cùng một đường thẳng. Nhưng không thể phủ nhận, chuyện này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đôi khi cậu ta cũng thấy khá tò mò mà thôi."Muốn chơi thì chơi."

Thẩm Khinh Lãng thuận miệng nói: "Cần lý do gì.

"Cậu cũng chỉ muốn giết thời gian, nhưng thỉnh thoảng lại thấy nó khá phù hợp, cho nên vẫn luôn bị cuốn vào đó. Ngay cả bản chất của chuyện này là gì, cậu cũng không nghĩ tới. Trần Tuyết Dương sờ sờ cằm,"Được thôi."

Trực giác Thẩm Khinh Lãng nhận thấy bất thường, trước đây cậu ta không hỏi nhiều như vậy, "Có phải cậu lại làm gì sau lưng tớ không?

"Với tính cách của cậu ta, hoàn toàn có khả năng. Trần Tuyết Dương ủy khuất,"Sao tớ có lỗi với cậu được, tớ lại không phải người xấu. Cậu cứ yên tâm, tớ không làm gì.

"Chỉ là nói thêm ít lời mà thôi, trong lòng cậu ta cười điên cuồng. Thẩm Khinh Lãng mặt vô cảm quay đầu đi, cậu nhấn vào một chiếc váy, thấy điểm số cho ra rất cao, lúc này mặt mày mới giãn ra chút chút. Cậu tắt trò chơi, lấy một quyển sách ra. ——— Bên ngoài. Vưu Vi mở cửa,"Cậu vừa mới nói chuyện với ai ở bên ngoài đấy?"

Tịch Hoan nói: "Trần Tuyết Dương."

Vưu Vi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, lập tức trở về phòng, nhưng rất nhanh lại chạy ra lần nữa, "Cậu có muốn ăn đồ ăn vặt không?"

Tịch Hoan lắc đầu, "Không ăn."

Vốn dĩ từ lúc đến đây cô đã ít luyện tập rồi, nếu còn không khống chế phương diện ăn uống, chỉ sợ lúc quay lại sẽ không múa được tốt nữa.

Tịch Hoan không cho phép bản thân xuất hiện tình huống này.

Trước kia trong đoàn có một nữ sinh, cô ấy có thể chất dễ béo nên luôn bị đoàn trưởng cưỡng chế lượng thức ăn, mỗi ngày đều phải huấn luyện nhiều thêm một chút.

Sau đó đoàn trưởng ra ngoài thi đấu, cô ấy liền lới lỏng, ăn nhiều hơn một chút, kết quả là ngay cả trang phục định chế theo số đo của mình cô ấy cũng không mặc vừa.

Cứ như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể bị một nữ sinh khác thay thế.

Trơ mắt mà nhìn bài múa bị người khác lấy mất, mấy tháng thậm chí là cả năm cố gắng luyện tập phía trước đều trở nên uổng phí.

Trước đây quan hệ của Tịch Hoan với cô ấy cũng ổn, cũng từng khuyên cô ấy.

Nhưng vào thời điểm đó, cô ấy nghĩ ăn một chút cũng không sao, cũng không phải cuồng ăn, bản thân sẽ rèn luyện... Nhưng sự thật chính là như vậy.

Sau đó cô ấy đã khóc rất lâu, rồi cuối cùng rút lui khỏi đoàn.

Bây giờ Tịch Hoan cũng không biết đối phương đi đến nơi nào. Đoàn múa ba lê Lạc Thành coi trọng cả thiên phú và sự cố gắng, nữ sinh có thiên phú tốt, nhưng không khống chế được bản thân thì cũng uổng phí.

Tịch Hoan nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng cảm khái vạn phần.

Mặc dù cô mang loại thể chất không mập, nhưng cũng không dám ăn nhiều. Chỉ có ở nhà cô mới dám ăn bánh kem nhỏ do mẹ Tịch làm, nhưng khi đó mỗi ngày đều rèn luyện tập múa.

Cô thu lại nỗi lòng, chải tóc rồi quay về phòng ký túc xá.

Vưu Vi nửa đường còn quay lại đây một chuyến, nằm liệt trên giường, tiếp tục bài ca khóc than mỗi ngày: "Thời tiết lạnh, tớ mua rất nhiều quần áo trên mạng, nhưng tớ không có tiền.

"Tịch Hoan hiển nhiên không tin. Cô bạn thân này của cô, cô hiểu đến không thể hiểu hơn, ngoài miệng nói không có tiền, nhưng tay lại mua không ngừng, chuyển phát nhanh cũng nhận không ngừng. Mỗi lần trước khi đi đến nơi nào đó, cô ấy đều mua nhiều rất nhiều quần áo. Tựa như trước khi đi dạy hỗ trợ, cô ấy mua vô số bộ quần áo mới, cho tới bây giờ Tịch Hoan vẫn chưa phát hiện ra bộ quần áo nào bị lặp lại cơ đấy. Thấy Tịch Hoan không để ý tới mình, Vưu Vi rầm rì tức giận:"Cậu cũng chỉ nghĩ đến Cậu Bé Bọt Biển nhà cậu thôi, không nghĩ đến tớ."

Tịch Hoan xoay người, "Cậu đang ở trên giường tớ, tớ còn nghĩ cậu như thế nào nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!