Edit: Flanty
Bây giờ bọn họ đang ở dưới chân núi, tràn ngập trong đôi mắt là màu xanh um tươi tốt của cây cối và những ngọn núi ở phía xa.
Tịch Hoan ngước mắt nhìn lên, lại thấy cậu thiếu niên lúc nãy.
Cậu ta đứng ở kia, dưới một tán cây, mái tóc đen nhánh, có mấy sợi dựng lên trông hơi ngốc nghếch, nhưng cố tình trên khuôn mặt lại không có biểu cảm gì.
Một đôi mắt đen kịt, mím môi nhìn cô.
Tịch Hoan trong lòng lộp bộp, theo bản năng ấn vào nút bên cạnh, cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, cũng che khuất thân ảnh bên ngoài kia.
Chờ sau khi cô lại kéo cửa sổ xuống, nơi xa đã không còn người.
Chừng nửa phút sau, người trong xe mới khôi phục lại tinh thần.
Vưu Vi hoàn hồn đầu tiên, "Người vừa rồi, cậu ta cuối cùng muốn làm gì?
"Nhắc tới điều này, Tịch Hoan cũng không thể giải thích được, cô cúi đầu ngửi người mình, dường như cũng không có mùi gì kì lạ mà."Tớ cũng tới ngửi, ngửi thấy mùi mỹ nhân nha.
"Vưu Vi nói, cũng thò đầu qua ngửi thử, thở ra khí làm Tịch Hoan không khỏi cười thành tiếng,"Tớ sợ ngứa, cậu nhanh tránh ra."
"Cái khác không ngửi thấy, nhưng thật ra có chút hương vị của bánh ngọt.
"Đào San San cũng tới đây,"Tớ cũng ngửi thấy, nhưng Tịch Hoan vẫn luôn thích ăn đồ ngọt, có mùi này cũng không có gì kỳ lạ, huống hồ còn khá ngon ha ha.
"Các cô ấy cùng Tịch Hoan ngày thường ở chung nhiều, thật sự không quá để ý tới mùi cơ thể cô, hiện tại đến gần hơn, mùi hương vừa thơm mát vừa ngọt ngào. Vưu Vi lui về chỗ ngồi của mình, nói:"Nếu tớ là bạn trai cậu, mỗi ngày ôm cậu trong lòng sẽ dùng sức ngửi, ngửi đến mạng cũng đều cho cậu.
"Tịch Hoan bất ngờ bị cô ấy nói thế khiến cho bối rối đỏ mặt. Cô vỗ vỗ gương mặt, giải thích:"Trước khi đi mẹ tớ có đưa cho mấy túi bánh nhỏ, trên đường đi tớ có ăn, khả năng là có lưu lại chút mùi hương.
"Có lẽ thiếu niên vừa rồi ngửi được mùi bánh ngọt. Dù sao, ngoại trừ những người ghét ăn đồ ngọt, hầu hết mọi người đều không phản cảm với mùi hương này."Tớ thấy thiếu niên vừa rồi tuổi cũng không lớn lắm, hẳn là ngửi được mùi đồ ngọt." Vưu Vi nghĩ: "Nhưng mà vóc dáng của cậu ta cao thật đó.
"Vừa rồi các cô vẫn luôn chú ý, lúc thiếu niên kia đứng thẳng ít nhất cũng phải 1 mét 8 mấy, hơn nữa dáng người cũng rất tốt."Quả nhiên non xanh nước biếc dưỡng người, tớ cuối cùng cũng biết vì sao Tứ Xuyên nhiều mỹ nữ như vậy rồi.
"Đào San San cảm khái. Trong trường có không ít cô gái là người Tứ Xuyên, người nào người nấy đều xinh tươi ngọt ngào. Nguyễn Văn đã xuống xe, kiểm tra nguyên nhân vừa rồi xe chết máy. Vưu Vi ló đầu ra hỏi:"Có phải bị hỏng rồi không?"
"Đừng, chúng ta mới đi được nửa đường, nếu đi bộ, hành lý cũng không mang theo được, cũng không biết có còn xa lắm không.
"Nguyễn Văn kiểm tra một hồi, trả lời:"Không có việc gì, chắc là do lúc nãy bị xóc quá, xe tớ vừa mới lấy cuối tuần trước, sao có thể có vấn đề được.
"Cậu ta có gia cảnh tốt, nhưng lại không hay khoe khoang, đây cũng là lý do mà cậu ta được mọi người yêu mến. Sau khi khởi động lại, quả nhiên xe không có vấn đề gì, vì thế mọi người lại tiếp tục chậm rãi đi trên con đường này, tiến thẳng về phía Tiểu học Lâm Xuyên. ——— Nửa giờ sau, xe tới nơi. Cách đó không xa đã thấy thấp thoáng hình dáng của toà nhà dạy học, ba nữ sinh đều không nhịn được mà lên tiếng hoan hô,"Cuối cùng cũng tới rồi.
"Tịch Hoan một đường đều mở cửa sổ, cũng đỡ say xe hơn không ít. Vốn dĩ cô muốn đưa hết kẹo cho thiếu niên kia, kết quả đối phương chỉ cầm một cái, cho nên cuối cùng vẫn là cô cho hết vào bụng mình. Nguyễn Văn huýt sáo,"Thoạt nhìn cũng không tồi.
"Tình hình của trường Tiểu học Lâm Xuyên vượt ra ngoài dự đoán của họ. Vốn tưởng rằng sẽ giống như những trường tiểu học cũ nát được đề cập đến trong tin tức, không ngờ toà nhà dạy học lại đẹp thế này, mặc dù không được tốt như trên thành phố. Trường học này không có quy định đỗ xe ngoài cổng, xe có thể trực tiếp đi vào. Hành lang cả 6 tầng khu nhà dạy học đều đầy ắp học sinh, đứa trẻ nào cũng tò mò nhìn mấy vị giáo viên mới phía dưới. Nguyễn Văn nói:"Trước đó tớ đã tìm hiểu qua, xung quanh đây chỉ có duy nhất một trường tiểu học, tuy nhiên số lượng học sinh vẫn có thể chấp nhận được, hơn nữa chính phủ vừa cấp thêm một khoản trợ cấp mới vào năm ngoái, trường học đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
"Lần này cậu ta xem như là đội trưởng, thân là nam sinh duy nhất trong đội, tự nhiên sẽ phải chịu trách nghiệm cho sự an toàn của các cô gái còn lại. Tịch Hoan nhìn xung quanh một chút:"Thật sự là rất khác với suy nghĩ của tớ.
"Nguyễn Văn cười nói:"Chẳng lẽ tớ còn có thể hố các cậu sao?
"Đội ngũ dạy hỗ trợ của bọn họ có liên quan tới một vài loại vũ đạo, Tịch Hoan học múa ba lê, Vưu Vi múa dân tộc, Đào San San là nhảy hiện đại, còn Nguyễn Văn thì học đàn ghi -ta. Trước đây, Tiểu học Lâm Xuyên không có khoá dạy âm nhạc, bởi vì không có giáo viên nào nguyện ý đến đây dạy học, ở đây mặc dù có phương tiện đi lại, nhưng lại ở vị trí quá hẻo lánh. Người trẻ tuổi thì đều không muốn rời khỏi thành thị. Vưu Vi khoa trương nói:"Nếu đến nơi này nghỉ ngơi mấy tháng, bảo đảm tâm hồn các cậu đều đắm chìm trong đó, có thể trực tiếp thành Phật luôn.
"Mọi người cười thành tiếng. Có một đứa trẻ nhanh trí chạy đi trước, vừa chạy vừa kêu:"Ông hiệu trưởng, ông hiệu trưởng, cô giáo xinh đẹp tới!
"Không quá vài phút, hiệu trưởng trường Tiểu học Lâm Xuyên bước nhanh đến. Hiệu trưởng mặc một thân quần áo gọn gàng kiểu Tôn Trung Sơn[1], thoạt nhìn vô cùng nho nhã, trên mặt tươi cười, chỉ là tóc trắng không ít, lại còn hói đầu ở hai bên. [1] Người Trung Quốc thời chưa cải cách mở cửa, quen mặc"áo Tôn Trung sơn" (VN gọi là áo "đại cán
"). Loại áo này do nhà cách mạng Tôn Dật Tiên (Tôn Trung Sơn) mặc hằng ngày nên mang tên ông. Kiểu tóc này hấp dẫn đám người Tịch Hoan. Hiệu trưởng khá lớn tuổi cười tủm tỉm tiến lên,"Hoan nghênh hoan nghênh, tôi vừa mới xử lý chút việc nên có chậm trễ một chút, hy vọng mọi người không để ý.
"Mọi người đều xua tay,"Không ngại không ngại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!