Chương 16: (Vô Đề)

Edit: Flanty

Tịch Hoan nhìn cậu, "Cậu thật sự biết thêu à?

"Lời này có thể nghe ra được chỉ là tò mò, không có ý gì khác, Thẩm Khinh Lãng căn bản cảm thấy kỹ năng này là của các nữ sinh, lại bị hỏi như vậy, cảm thấy thẹn đến mức bùng nổ. Nhưng cũng may đây đều là người quen. Cậu nhanh chóng gật đầu,"Có một chút..."

Tịch Hoan nhìn cậu sắp biến thành một con sóc mùa đông[1], cũng không đùa nữa, liền nói: "Vậy thì làm phiền thầy Thẩm rồi.

"[1] Vào mùa đông, sóc không đi ra ngoài mà chỉ cuộn mình trong hốc. Mình nghĩ ý ở đây kiểu là xấu hổ như rùa rụt cổ =)))) Trần Tuyết Dương xen mồm,"Không phiền không phiền."

Tịch Hoan quyết định đưa quần áo cho Thẩm Khinh Lãng.

Tuy nhiên không phải hôm nay, buổi chiều vẫn phải tiếp tục mang sách lên lầu nữa, hơi ra mồ hôi, lúc về giặt sạch rồi cô sẽ đưa cho cậu sau.

Nói thật, nếu không phải Trần Tuyết Dương đề cử như vậy, chắc cô sẽ trực tiếp ném đi, bởi vì cô chính mình là một nữ công[2] vô dụng.

[2] Người làm nghề may vá, thêu thùa.

Mẹ Tịch không phải chưa từng dạy cô, chỉ là cô dù thế nào cũng không học được, đường chỉ giống như bị con gì đó cắn phải, kim chỉ so le không đồng đều, nhìn rõ khó chịu.

———

Trên đường từ khu dạy học về ký túc xá, Vưu Vi đi cùng Tịch Hoan.

Đào San San đã sớm chạy về trước vài phút, người cô ấy dễ ra mồ hôi, nói rằng trên người dính nhớp khó chịu.

Vưu Vi trêu ghẹo: "Quần áo vá lại cậu cũng mặc à?"

"Không được sao?" Tịch Hoan cười hì hì, "Ngay kể cả không mặc, cũng có thể cất mà, dù sao cũng chỉ là một bộ quần áo thôi."

Vưu Vi lắc lắc ngón tay, chế nhạo: "Ở trong lòng người nào đó, cũng không phải chỉ là bộ quần áo đâu nha.

"Cô ấy ngược lại muốn nhìn xem Thẩm Khinh Lãng có phải thật sự thêu ra được đóa hoa hay không. Tịch Hoan như có tâm linh cảm ứng với cô ấy, nói:"Chắc không có hoa đâu, ngẫm lại cũng không có khả năng, cậu đừng mong đợi nữa."

"Cậu chỉ là một đứa học kém thủ công, gặp gỡ cao nhân như này, trời sinh một đôi nha.

"Vưu Vi lại nói. Theo cô ấy biết, Thẩm Khinh Lãng có mấy cái mô hình máy bay liền, lại còn thường xuyên ngồi trong văn phòng thiết kế đồ hoạ nữa, chuyên nghiệp thế này chắc chắn phải có năng lực thủ công rất mạnh. Tịch Hoan nhướn mày,"Phải không?"

Đáp án này đương nhiên là không cần nói cũng biết, hai người đều không nói lại chuyện này nữa, cười cười không lý do.

Không khí bên này của tiểu học Lâm Xuyên khá tốt, cho dù đi đến đâu cũng đều có thể ngửi được hương thơm thanh mát của cỏ cây, khiến lòng người rung động.

Vừa mới mấy hôm trước, hai người còn chưa quá quen thuộc, hiện giờ đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống nơi này.

Cuối cùng các cô cũng biết vì sao mà các video quay cảnh nông thôn trên Weibo, nhân vật chính đều mang dáng vẻ nhàn nhã.

Lúc về đến cửa ký túc xá, Tịch Hoan đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Tình huống chuyển phát nhanh hôm nay của cậu là sao đấy?

"Ngay từ đầu không biết là mình, sau lại biết là của mình. Bạn tốt nhiều năm, cô dĩ nhiên biết chuyện của Vưu Vi, phản ứng trước đó vừa thấy đã biết là không quá bình thường. Vưu Vi lời ít mà ý nhiều:"Người khác tặng."

Tịch Hoan vừa nghe liền biết có vấn đề, "Vậy cậu nghĩ thế nào?"

"Không biết." Vưu Vi thở dài, "Tớ còn chưa xác định được, bởi vì nick name các tài khoản xã hội của tớ đều là Vivi, vả lại trước khi đến đây dạy hỗ trợ cũng có đề cập đến với mọi người."

Mà những người cô quen thì đều biết hiện tại cô đang ở trong núi.

"Nhưng thật ra cậu đã có tính toán rồi." Tịch Hoan vạch trần, "Tặng thứ như vậy, ngoài người trong trò chơi ra thì tớ nghĩ chẳng còn ai nữa.

"Vưu Vi và cô không học cùng chuyên ngành, nhưng trong ký túc xá, hai người lại có quan hệ tốt nhất. Đầu năm nay sau khi cô ấy bị cuốn vào trò chơi, đối với rất nhiều tình huống Tịch Hoan đều khá rõ ràng, số lần cái từ"sao chổi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!