Chương 15: (Vô Đề)

Edit: Flanty

Tịch Hoan hơi sửng sốt.

Tuy nhiên cô phản ứng lại rất nhanh, cười nhạt nói: "Có thể nha. Cậu ngủ tôi cũng sẽ không nói cậu.

"Trên mặt Thẩm Khinh Lãng cũng lộ ra ý cười mỏng manh. Tịch Hoan lại nói:"Nhưng lớp sau tôi sẽ dạy múa ở bên ngoài, có lẽ cậu không có chỗ để ngủ rồi."

Cậu gần như là đáp lại theo bản năng, "Không có việc gì.

"Học ngoại khóa, còn là khiêu vũ, chẳng phải cậu chính là người xem tốt nhất sao, Thẩm Khinh Lãng không thể nào không đồng ý. Hai người cùng xuống cầu thang đi về phía nhà ăn. Lúc hai người đến đã không còn sớm, học sinh chiếm đa số, sau khi ăn xong rồi quay trở lại ký túc xá nghỉ ngơi không bao lâu, người phụ trách hiệu sách gọi điện thoại đến. Nguyễn Văn nhắn tin trong nhóm của họ:"Sách tới rồi.

"Vài người đã đến khu dạy học trước, chiếc xe kia dừng lại ở một bãi đất trống, từng chồng sách được xếp trông có vẻ rất nặng nề. Nguyễn Văn ký tên xác nhận với tài xế bên kia. Tài xế nói:"Đều ở đây, các bạn kiểm tra xem."

Các học sinh đều đang học trong toà nhà dạy học, Tịch Hoan với Trần Tuyết Dương cùng đến đỡ sách, nhân tiện cũng gọi luôn mấy giáo viên của trường học tới.

Cả một xe sách, gần nửa giờ mới dỡ hết chúng xuống xong.

Một tiết học cũng kết thúc, không ít học sinh tinh mắt đã thấy các chồng sách bên cạnh họ, cũng không chơi đùa, chạy tới bên cạnh vây xem, hỏi không ngừng nghỉ.

Cũng may thời gian nghỉ giữa giờ chỉ có mười phút, bằng không còn bị cuốn lấy dài dài.

Chuông vào lớp vang lên, khu dạy học phía trước liền an tĩnh lại.

Nguyễn Văn đứng nghỉ ngơi ở một bên, "Trước đó tôi đã bảo bọn họ chia ra rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần đếm số lượng, đối chiếu phát đến các lớp thôi."

Dương Tây An liếc mắt nhìn khu dạy học, chủ động mở miệng: "Lớp năm lớp sáu tương đối phiền toái, cứ để đó cho chúng tôi đi, con gái các cô thì phụ trách dưới lầu."

Các cô đương nhiên không có ý kiến.

Tịch Hoan và Vưu Vi, còn cả Đào San San phụ trách lớp một lớp hai, bởi vì trước đó đã thương lượng với các giáo viên, cho nên việc dạy học sẽ tạm dừng một lúc.

Đối với các giáo viên tới dạy hỗ trợ lần này, các giáo viên cũ đều đặc biệt hoan nghênh, sau khi biết các cô ủng hộ sách, lại càng biết ơn hơn.

Lúc các cô ôm sách bước vào lớp, cổ đám nhóc duỗi dài ra như sắp đứt lìa.

Cụ thể thì mỗi lớp được khoảng mấy chục quyển, các cuốn sách truyện cũng không lớn lắm, chỉ dày như móng tay ngón út.

"Thực sự cho chúng em xem ạ?"

"Quyển truyện này thật đẹp, hôm nay về nhà em có thể kể cho bà nội câu chuyện mà bà chưa bao giờ được nghe!"

"Trước kia em dỗ em gái ngủ, đều là không ngủ thì đánh, bây giờ có thể kể chuyện rồi, thật tuyệt!

"Tiếng nghị luận ríu rít lắp kín toàn bộ phòng học. Giáo viên trên bục giảng cũng xuống dưới hỗ trợ,"Có giáo viên như các bạn thật tốt, những đứa trẻ trong núi chắc chắn sẽ biết ơn các bạn từ tận đáy lòng."

Tịch Hoan cười cười, "Đây đều là điều chúng tôi nên làm.

"Sau khi được hiệu trưởng xác nhận, mấy cái bàn không được sử dụng ở cuối phòng học, vừa lúc dùng để đặt sách, tràn lan mà đầy ắp. Nhìn đám nhóc mà đau lòng không thôi. ——— Trần Tuyết Dương sau khi trêu chọc lớp 4 xong thì xuống dưới nghỉ ngơi. Mang sách lên lầu thật sự quá mệt mỏi, cậu nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ rồi. Cũng may mới nhập thu mà thôi, sắc trời chưa quá tối. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng xe, theo sau đó là một nhân viên công tác ôm một cái hộp nhỏ đi vào,"Xin hỏi bạn là người nhận phải không?"

Trần Tuyết Dương xoay người, "Không phải."

Nhân viên công tác đang muốn đi, cậu lại ngăn cản, tuy không biết ai mua, nhưng cũng báo lại tên của tất cả mọi người một lần.

"Là những người này sao?"

Nhân viên công tác lắc đầu, "Không phải.

"Không phải? Trần Tuyết Dương suy nghĩ, linh quang chợt lóe, cũng có khả năng là các giáo viên cũ trong trường học, nhiều người như vậy cậu cũng không biết hết tên. Cậu chỉ vào khu dạy học,"Nếu đều không phải, vậy anh lên văn phòng hỏi một chút đi, có thể là một giáo viên nào đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!