Edit: Flanty
Tiết này Thẩm Khinh Lãng dạy lớp 6, cũng là lớp nằm trên tầng cao nhất, bên cạnh là cầu thang, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Vì tiếng chuông vào lớp vừa mới vang lên nên toà nhà dạy học có chút an tĩnh, thậm chí còn nghe được cả tiếng đọc diễn cảm thơ và từ đơn tiếng Anh truyền ra từ mấy phòng học gần đó.
Tịch Hoan hỏi: "Cậu với bọn Trần Tuyết Dương đều học Lạc Hàng à?"
Trường học của cô nằm trong top ba các trường đại học cả nước, được bao quanh bởi thành phố đại học, nổi tiếng nhất chính là Lạc Hàng, trường đại học hàng không xuất sắc nhất.
Ví như bốn nữ sinh trong ký túc xá của cô, ngoài Vưu Vi không thông thuộc mấy thứ này, ba nữ sinh khác đều thuộc hiệp hội vẻ ngoài[1], thường xuyên xúi giục các cô tham gia quan hệ hữu nghị với bên Lạc Hàng.
[1] Hiệp hội vẻ ngoài (good
-looks club) – – luôn đề cao tiêu chí vẻ bề ngoài, vẻ đẹp bên ngoài cao hơn hết thảy.
Bởi vì trường vũ đạo của cô và trường Lạc Hàng đều được công nhận là trường đại học có nam nữ sinh có giá trị nhan sắc cao nhất.
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, "Đúng vậy."
Tịch Hoan cười nói: "Chúng ta là hàng xóm đó, học kỳ này trường các cậu có tổ chức tiệc tối Nguyên Đán, tôi nhớ là có mời sinh viên múa trường tôi đến nữa.
"Đương nhiên là có phí biểu diễn. Trường đại học bên cạnh mời, trên cơ bản đều sẽ tham gia, lúc cô học năm ba thì có một học tỷ năm tư tham gia. Thậm chí lúc quay về còn nói đã tìm được bạn trai rồi. Thẩm Khinh Lãng gật đầu một cách tự nhiên, lại nhanh chóng phản ứng lại, muốn hỏi: Vậy cô có được mời không? Nhưng những lời này cậu vẫn không hỏi ra. Cậu chỉ có thể suy nghĩ, nói:"Danh sách này còn chưa được thông báo.
"Tiệc tối của trường học, số lần cậu tham gia tương đương với số 0, trừ khi bắt buộc chỉ tiêu số lượng, cần thiết lắm cậu mới đi, xem vũ đạo gì đó còn không bằng thiết kế máy bay. Nhưng mà... Thẩm Khinh Lãng rũ mắt nhìn Tịch Hoan đang đi lên cầu thang, lén lút mà nghĩ, tiệc tối năm nay có thể đi thử xem sao. Qua chỗ rẽ này là đến phòng học. Tịch Hoan nhìn qua cửa sau, đếm số học sinh trong lớp,"Cậu đi lên trước đi, không cần lo lắng cho tôi, tôi vào bằng cửa sau.
"Số học sinh chỉ chiếm hai phần ba phòng học, các vị trí còn lại đều trống không. Bởi vậy có thể thấy rằng những nơi như vùng núi, số lượng học sinh rất ít, không giống bên ngoài, quá đông đúc. Thẩm Khinh Lãng chần chừ bước chân,"Thật sự muốn dự thính sao?"
Tịch Hoan đang định đẩy cửa, nghe vậy thì nghiêng người, ý cười dịu dàng nói: "Đúng vậy, tôi còn chưa có kiến thức về hàng không đâu.
"Thấy bộ dạng của Thẩm Khinh Lãng, cô lại nổi lên tâm tư trêu chọc cậu. Tịch Hoan buông tay đặt trên cửa xuống,"Sao nào, thầy Thẩm xấu hổ à? Hay là có tôi ở đây, sẽ mất tự nhiên?
"Thẩm Khinh Lãng đương nhiên phủ nhận. Hai người một người tiến vào cửa trước, một người tiến vào cửa sau. Lỗ tai của đám học sinh tự nhiên liền nghe được động tĩnh, khi quay ra phía sau thì thấy Tịch Hoan tiến vào. Nhìn thấy chị gái xinh đẹp bước vào, tất cả đều hưng phấn. Học sinh lớp 6 khác với các lớp dưới, tư duy của bọn nhóc thành thục hơn rất nhiều, cho nên mấy nam sinh nghịch ngợm liền bắt đầu ồn ào. Tịch Hoan ngồi xuống một cái bàn trống ở góc cuối lớp. Thấy lực chú ý của mọi người đều dừng trên người mình, ngón trỏ cô đặt ở bên môi, nhỏ giọng nói:"Mọi người hãy chú ý nghe thầy Thẩm giảng bài nhé."
Lúc này đám học sinh mới sôi nổi ngồi thẳng.
Tiết của Thẩm luôn là tiết mà đám nhóc thích nhất, bởi vì có thể được nghe về rất nhiều thứ chưa từng nghe qua.
Đối với bọn nhóc lớn lên trong núi, tri thức về thế giới bên ngoài quá ít, không có nhiều sách ngoại khoá, cũng không được học vật lý, cho nên khi nhìn lên bầu trời, cũng muốn ngồi máy bay, phi thuyền, thậm chí còn muốn đi vào vũ trụ.
Tịch Hoan ngồi đọc sách chung với nam sinh bên cạnh.
Thẩm Khinh Lãng thanh thanh giọng nói, "Chúng ta bắt đầu học."
Khi học sinh đứng dậy nói xin chào, Tịch Hoan cũng đứng theo, giả vờ như mình cũng là một học sinh trong đám nhóc.
Tim Thẩm Khinh Lãng lỡ nhịp.
———
Công bằng mà nói, lớp của Thẩm Khinh Lãng rất tốt.
Cậu thường giải thích các vấn đề mà người khác không hiểu, không có gì kỳ lạ khi bọn nhóc hỏi nhiều các vấn đề khác nhau, cậu vẫn kiên nhẫn giải đáp, giọng nói ôn nhuận như ngọc[2], cực kỳ dễ nghe.
[2] Ôn nhuận như ngọc: ấm áp, ôn nhu như ngọc.
Lúc đầu Tịch Hoan chỉ định tới xem náo nhiệt, về sau cũng vô thức mà nghe theo.
Cậu nói không khó hiểu, hiển nhiên là đã xem xét đến tình trạng của bọn nhỏ ở đây, cậu còn mang theo một số mô hình máy bay nhỏ đến, khiến cho bọn nhóc nhìn không chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!