Chương 13: (Vô Đề)

Edit: Flanty

Nhân vật chính rời đi, người vây xem rất nhiên cũng không còn.

Cuối cùng vẫn là Tịch Hoan phục hồi tinh thần trước, cô kéo áo Thẩm Khinh Lãng, "Chúng ta rời khỏi đây trước đã.

"Thẩm Khinh Lãng dĩ nhiên là nghe lời cô nói. Vừa lúc Vưu Vi bên kia cũng nhắn tin đến, bảo bọn cô đến chỗ đậu xe, sau đó cùng nhau trở về."Chúng ta quay về thôi, cũng khá vừa vặn.

"Tịch Hoan nhìn thời gian, hiện tại là hơn 8 giờ, trở lại trường học, cũng không muộn lắm. Thẩm Khinh Lãng gật đầu,"Vậy đi thôi.

"Đường Tịch Hoan dẫn cậu về không phải là con đường cũ, trên con đường này có rạp chiếu phim, poster được dán ở trên là một poster 3D phim kinh dị. Trên poster là một cô dâu mặc áo cưới, tất cả đều là sắc đỏ, dưới ánh sáng âm trầm của ban đêm, lại càng đáng sợ. Tịch Hoan xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên hỏi:"Thầy Thẩm, cậu đã từng xem phim kinh dị ở rạp chiếu phim chưa?

"Thẩm Khinh Lãng theo mắt cô nhìn sang, hoảng sợ. Hai người vừa vặn đi đến bên đó."Không..." Cậu dời tầm mắt, "Chưa từng xem.

"Cậu cũng chưa từng tới rạp chiếu phim, trước kia ở trường học, sinh hoạt đều là ba điểm, ngoài đi học thì chính là đi dạy gia sư bên kia. Tịch Hoan nói:"Lần sau mời cậu đi xem nhé.

"Thẩm Khinh Lãng đương nhiên không thể cự tuyệt, chỉ là cái loại phim kinh dị này làm cậu hơi do dự,"... Được, được thôi.

"Đến lúc đó, cùng lắm thì nhắm mắt không xem. Tịch Hoan nhìn Thẩm Khinh Lãng thấy chết không sờn, không nín được cười,"Trông cậu có vẻ rất sợ, sao còn đồng ý nhanh như vậy?

"Thẩm Khinh Lãng đang che giấu cảm xúc, đột nhiên bị hỏi, khuôn mặt lặng lẽ ửng đỏ,"Không có, tôi không sợ.

"Cậu mới không sợ một bộ phim kinh dị đâu nhé. Tịch Hoan gật đầu,"Ừ, cậu không sợ.Thẩm Khinh Lãng:..."

Sao cậu lại cảm thấy câu trả lời này chỉ cho có lệ thôi vậy.

Qua ngã rẽ này là đến bãi đỗ xe, trái tim rối bời của cậu cuối cùng cũng dời đi lực chú ý.

Nguyễn Văn cùng mọi người đã tới rồi, nhìn thấy bóng dáng cách đó không xa của Tịch Hoan, cuối cùng cậu ta cũng giãn mày ra một ít.

Vưu Vi và Đào San San đứng chung một chỗ, yên lặng cho một cái nhìn xem thường.

Giờ đã là thời đại nào rồi, lại còn bày ra bộ dạng này, thích thì theo đuổi, không theo đuổi thì quản nhiều như vậy làm gì, nếu Nguyễn Văn trực tiếp theo đuổi, cô ấy còn cảm thấy cậu ta có chút quyết đoán.

Có lẽ cậu ta cũng biết ý của Tịch Hoan nên mới không theo đuổi đi.

Biết thân phận của mình rồi mà vẫn còn quản rộng, nếu là Vưu Vi, đã sớm trở mặt từ lâu rồi, tính tình đâu tốt được như Tịch Hoan.

Thời gian không còn sớm, đoàn người không nói nhảm nhiều, lên xe chuẩn bị quay về.

Bọn Tịch Hoan đương nhiên là ngồi trên xe Nguyễn Văn, theo đường cũ trở về, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện.

Cuối cùng Nguyễn Văn vẫn chủ động mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc: "Tịch Hoan, tối nay cậu ăn thế nào?Tịch Hoan đáp:Khá tốt."

Đối mặt với vấn đề của Nguyễn Văn, cô đáp rất thản nhiên, nơi mình chọn, thức ăn cũng do mình chọn, còn có thể không tốt sao?

Nguyễn Văn dĩ nhiên có thể nghe ra Tịch Hoan không muốn nói chuyện nhiều, trên xe đều là người trong cùng trường học, cũng đều biết tính cách của nhau.

Cậu ta nghẹn một hơi, không hỏi lại.

Tịch Hoan và Vưu Vi liếc nhau, ấn ấn lòng bàn tay, ý tứ của đối phương đều hiểu rõ.

Cô thật đúng là sợ Nguyễn Văn sẽ dò hỏi tới cùng, bởi vì như vậy thì chắc chắn bầu không khí sẽ bị đông cứng, còn tận hai tháng dạy hỗ trợ cùng nhau, nếu để mọi thứ quá bế tắc, thì cũng không dám nói là tốt.

Cũng may Nguyễn Văn vẫn biết thân biết phận.

Nguyễn Văn lái xe, nên không thể chen vào chủ đề của ba nữ sinh được, dọc đường đi cứ yên bình như vậy mà trở về trường tiểu học Lâm Xuyên.

———

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!