Edit: Flanty
Tịch Hoan bị cái dáng vẻ ngây ngốc này của Thẩm Khinh Lãng chọc cười.
Mỗi ly trà sữa đều được đựng trong một túi nhỏ riêng, cô vừa lấy ống hút, vừa hỏi: "Sao mua lớn vậy?
"Thẩm Khinh Lãng đương nhiên ăn ngay nói thật:"Sợ cô không đủ uống.
"Những người khác cậu không mua lớn như thế. Lúc ấy đứng xếp hàng cậu cũng do dự thật lâu, do dự giữa ly cỡ vừa và cỡ lớn, sau đó nhìn thấy lựa chọn của cặp đôi bên cạnh, cậu mới quyết định chọn loại này. Thẩm Khinh Lãng nhìn cô chọc ống hút, trong lòng nôn nóng muốn cô nếm thử một ngụm xem có ngon hay không. Tịch Hoan đang chuẩn bị uống, lại nhìn thấy trong túi còn có một cái ống hút nữa, lập tức sáng tỏ, ngẩng đầu nói:"Đồ ngốc, đây là đồ dành cho các cặp đôi.
"Bây giờ các tiệm trà sữa đều chuẩn bị thực đơn dành cho tình nhân, thân mật hơn cả là dùng một cốc lớn để hai người cùng nhau uống, ai ngờ của cô cũng là loại này. Trong lòng Thẩm Khinh Lãng nhảy dựng. Cậu trộm nhìn phản ứng của cô, trên mặt lại bình tĩnh nói:"À cặp đôi... chắc có thể do tôi không cẩn thận mua nhầm rồi."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm Tịch Hoan.
Tịch Hoan cũng không mấy để ý đến lời cậu nói, uống một ngụm, hương vị rất ngon, không thêm quá nhiều đường, cô không kén chọn, cơ bản mọi hương vị đều có thể chấp nhận được, vị này cũng là loại cô khá thích.
Thấy cô tựa hồ không phát hiện ra cái gì, còn uống thêm vài ngụm, lúc này Thẩm Khinh Lãng mới nhẹ nhàng thở ra, mặt mày đều hiện rõ vẻ sung sướng.
Vừa rồi cậu thấy rất nhiều nữ sinh uống trà sữa, nhưng không ai có thể uống đẹp như Tịch Hoan, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại cực kỳ thoải mái.
Tịch Hoan không biết suy nghĩ của cậu, duỗi tay qua, "Cậu xách nhiều như vậy, đưa tôi một chút đi.
"Thẩm Khinh Lãng giấu tay ra sau lưng,"Không cần.
"Tịch Hoan chạm vào túi,"Đưa tôi cầm hai ly là được.
"Thẩm Khinh Lãng trực tiếp chuyển đồ qua tay khác,"Tôi có thể."
Vóc dáng cậu cao lớn, Tịch Hoan căn bản không thể chạm đến bàn tay sau lưng cậu.
Sau khi bị từ chối vài lần, cô cũng không thể lấy được trà sữa trên tay cậu, đành phải ôm ly của mình dẫn cậu trở về.
Đối với người mù đường cô không hiểu rõ, bởi vì cảm nhận phương hướng của cô rất tốt, các bạn cô đại đa số cũng thế.
Trước đó cô không hề biết Thẩm Khinh Lãng là người mù đường.
Chẳng lẽ cuộc gặp lần trước trên đường cô đến dạy hỗ trợ, cậu cũng đang đi lạc?
Nghĩ như vậy, cô nhịn muốn cười, nhớ đến dáng vẻ đáng thương vừa rồi Thẩm Khinh Lãng đứng trên đường chờ cô, cô lại càng không nhịn được.
Đáng yêu đến cực điểm.
Khoảng cách từ chỗ này đến hiệu sách không xa, cũng chỉ một hai trăm mét mà thôi.
Sách cơ bản đã chọn xong.
Lúc Tịch Hoan về, Nguyễn Văn đang bàn bạc vấn đề với người phụ trách, "... Tốt nhất là hôm nay có thể đưa đến."
"Hôm nay không được, chúng tôi còn phải đến kho hàng vận chuyển." Người phụ trách lắc đầu, "Tôi có thể bảo đảm ngày mai nhất định sẽ đưa đến, chỉ cần trên đường không xảy ra vấn đề gì.Vưu Vi nói:Ngày mai thì ngày mai thôi.
"Bây giờ đã là buổi chiều, sắp xếp cộng vận chuyển sách cũng tốn khá nhiều thời gian, vẫn nên chừa chút thời gian để không xảy ra sai lầm. Nguyễn Văn ngẫm nghĩ xong cũng gật đầu,"Được rồi, vậy ngày mai, hy vọng đến lúc đó sách đều hoàn hảo không bị tổn hao gì.
"Người phụ trách bảo đảm, rồi sau đó rời đi. Nguyễn Văn thở ra một hơi, xoay đầu nhìn thấy Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng song song đi vào, mắt khẽ nheo lại. Vưu Vi đã tiến lên đón,"Ôi chao, mua cho chúng tôi à?
"Thẩm Khinh Lãng gật đầu, mở túi ra. Trần Tuyết Dương ở phía sau nhìn thấy Tịch Hoan đang ôm một ly trà sữa, hiển nhiên là bộ dáng rất thích, cậu ta dựng ngón cái với cậu. Nhìn không ra đấy, không hổ là bạn cùng phòng của cậu ta. Nguyễn Văn nhận lấy một ly, làm bộ bất động thanh sắc hỏi:"Tớ còn không biết các cậu ra ngoài lúc nào đấy?Tịch Hoan nói:Vừa mới thôi.
"Cô không nói quá nhiều, đối với thái độ của Nguyễn Văn, cô vẫn tỏ ra bình thường, đối phương không mở lời, cô cũng không thể đẩy ra được, ngược lại sẽ khó xử. Trần Tuyết Dương đi lên phía trước, pha trò:"Giờ đã chọn xong tất cả sách rồi, chúng ta đi ăn tối đi?
"Chọn sách vài tiếng đồng hồ, vừa mệt lại vừa đói. Đào San San vừa nghe đến ăn liền sáng mắt lên:"Cái này có thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!