Chương 1: (Vô Đề)

Edit: Flanty

"Tịch Hoan, đến đây nhảy đi, làm cho mọi người vui vẻ một chút."

"Hôm nay là sinh nhật bà nội cháu, tất cả mọi người đều ở đây, vừa lúc náo nhiệt, Tịch Hoan, mau nhảy cho mọi người xem."

"Cái gì thiên nga cái gì hồ, nghe nói rất nổi tiếng, nếu không Tịch Hoan cháu nhảy cái đó đi, để cô có thêm chút kiến thức.

"Chạng vạng đầu hạ, gió thổi bên ngoài vẫn mang theo hơi nóng. Trong nhà mở điều hòa, ngăn cách hoàn toàn sự khác biệt giữa hai nơi, tại thời khắc này, trước một vòng tròn người ngồi bên bàn ăn, đèn đuốc sáng trưng. Nội tâm Tịch Hoan là một mảnh yên tĩnh. Hôm nay là tiệc sinh nhật 79 tuổi của bà nội, nhà họ có tập tục này, các bữa tiệc được tổ chức lần lượt ở từng nơi, lần này vừa lúc đến phiên tổ chức ở nhà cô, cô chú trong nhà đều tới hết. Tịch Hoan mím môi, giải thích:"Cô, hôm nay cháu vừa mới ngồi xe về, rất mệt."

"Ôi trời, chỉ là nhảy thôi mà, cũng chả phải việc gì lớn, hôm nay sinh nhật bà nội cháu, không làm cho mọi người vui vẻ thì cũng phải làm cho bà lão vui vẻ một chút chứ."

Cô Tịch ngồi phía đối diện, cười hì hì nói.

Nhóm chú thím đã bắt đầu ồn ào.

Trước kia hàng xóm đều nói, phần mộ tổ tiên nhà họ Tịch toả khói xanh[1], trong một đám con gái hỗn tạp xuất hiện một Tịch Hoan: múa ba lê thành danh, đoạt vô số giải thưởng, thậm chí còn được đoàn múa ba lê Lạc Thành đưa cho một cành ôliu.

[1] Phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh: đây là một câu thành ngữ khá phổ biến ở Trung Quốc, nói về những điều tốt lành bất ngờ mà đến, hoặc mang theo ý mỉa mai châm biếm.

Sau đó, cô còn tham gia một giải thi đấu cấp quốc gia, đúng như dự đoán giành được giải nhất, cả cuộc thi đấu này đều được phát sóng trực tiếp trên TV.

Âm thanh ồn ào không dứt, lỗ tai Tịch Hoan có chút phiền.

Lại nghe thấy người cô kia âm dương quái khí[2] nói: "Có yêu cầu như vậy cũng không thoả mãn được, chúng tôi còn là cô chú của cháu đấy.

"[2] Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất; nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra."Tịch Hoan lớn rồi, không nói được nữa, khi còn nhỏ đáng yêu như vậy, miệng ngọt đến nỗi ai cũng muốn đến gần." Dì ngồi bên cạnh còn nói thêm vào: "Lớn rồi đều thay đổi tính nết.

"Mẹ Tịch ngồi một bên, không nói chuyện. Bàn tay bà đặt dưới bàn nắm lấy tay Tịch Hoan, nếu như vậy còn không đồng ý, nói không chừng vài người ở đây sẽ không chịu để yên. Tịch Hoan rũ mắt, che giấu cảm xúc trong mắt. Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn bà nội đang ngồi ở phía trước, bởi vì tuổi cao, lỗ tai cũng không tốt,"ong ong

"mà còn tưởng rằng cả gia đình đều hoà thuận vui vẻ, cười đến nhăn mặt nhăn mày lại. Tịch Hoan che lại tay mẹ Tịch, cười duyên nói:"Cô, bây giờ cháu biểu diễn phải mất mấy giờ đồng hồ, vé vào cửa cũng phải mất mấy trăm đó."

"...

"Sắc mặt cô Tịch lập tức xấu đi. Cô nói như vậy, ý tứ rất rõ ràng, tiệc sinh nhật lần này có lẽ phải tan rã trong không khí không vui vẻ, người lớn ở đây đều hiểu, cũng không ép buộc cô nữa. Chờ sau khi kết thúc, Tịch Hoan tiễn mọi người ra về. Cô Tịch dừng ở sau cùng, trong đêm tối nhìn cô, ân cần dạy bảo:"Tịch Hoan, cháu cư xử thế này, về sau sẽ đắc tội với không ít người, hôm nay trước mặt cô còn chưa tính, cô không để trong lòng, nhưng trước mặt người ngoài không thể như vậy.

"Tịch Hoan gật đầu, khi thấy người cô có vẻ mặt vừa lòng mới quay lại hỏi:"Cô, hôm nay Tịch Văn về nhà phải không?"

Nhìn bóng dáng đang đùng đùng nổi giận kia, Tịch Hoan cuối cùng cũng khôi phục một chút tâm tình.

Người cô này còn chẳng dạy dỗ được con mình cho tốt, kết quả là để cho đứa em họ cả ngày uống rượu hút thuốc, từ một bé gái ngoan ngoãn thành một đứa trẻ như vậy.

Hôm nay tới sinh nhật bà nội còn muốn đánh chủ ý lên người cô.

Vì cha Tịch mất sớm, trong nhà chỉ có cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, Tịch Hoan không chỉ một lần bị bà cô này yêu cầu như vậy, cũng vì mẹ Tịch tính tình hơi yếu đuối, đều dựa vào cô.

Trong sân cách vách có một cô gái không chớp mắt nhìn chằm chằm Tịch Hoan.

Hôm nay Tịch Hoan mặc một chiếc váy liền áo màu đen, phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh, da thịt trắng nõn, tóc dài buông qua vai, một đoạn cẳng chân lộ ra, vừa trắng lại vừa thẳng.

Khi xoay người, từ sau lưng nhìn lại, vừa động lòng người lại vừa mị hoặc.

Ngoại hình tinh tế này, dù là con gái nhìn cũng không khỏi đỏ mặt.

Tịch Hoan không để ý có người nhìn lén cô, sau khi đóng cửa quay lại cười ha ha với bà Tịch, hôn vào má bà một cái, "Bà nội, sinh nhật vui vẻ.

"Lời này bà Tịch cũng không nghe rõ, nhưng rất vui vẻ mà vuốt tóc cô,"Tốt tốt tốt.

"Mẹ Tịch đang ở trong phòng bếp rửa chén, trong nhà an tĩnh và ấm áp hơn rất nhiều, Tịch Hoan không đến quấy rầy bà, về phòng gọi điện thoại cho Vưu Vi. Vưu Vi ngay câu đầu tiên đã hỏi:"Có phải bà cô kia của cậu lại bảo cậu nhảy đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!