Lúc đó, tôi và Diêm Dạ vẫn chưa trở mặt.
Diêm Dạ nói thẳng vào mặt Lý Dĩnh:
"Lý Dĩnh, lúc cậu bị ngã trong hội thao, cậu muốn ai cõng cậu đến phòng y tế? Một nam sinh nào đó? Hay là Cố Mục Chu? Vì người giúp cậu là Lâm Ân, cho nên cậu thấy chướng mắt đúng không?"
"Đều là con gái cả, ai cũng biết mình đang nghĩ gì trong bụng. Cậu giả bộ làm bạn tốt của cô ấy, rồi quay lưng rêu rao bí mật của cô ấy khắp nơi, chuyện này đúng lắm sao?"
Lý Dĩnh đỏ mặt, ấp úng: "Nhưng cô ta nói dối, nói dối là sai!
"Diêm Dạ cười lạnh, chẳng còn hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện này. Lý Dĩnh bỏ đi, còn Cố Mục Chu thì bật cười:"Lý Dĩnh và tôi khá thân, hai đứa thường xuyên nhắn tin qua lại. Đại khái là cô ấy có chút thích tôi, hôm đó trong hội thao tôi cũng ở ngay vạch đích, chắc là cô ấy muốn tôi đỡ cô ấy dậy, rồi đưa cô ấy đến phòng y tế."
Ánh mắt Cố Mục Chu vẫn không rời khỏi Diêm Dạ.
Tôi không hỏi gì thêm.
Tôi chỉ nhìn thấy Lâm Ân ngồi bên cửa sổ, mặt cô ấy đỏ như một quả táo.
Vậy nên, khi Cố Mục Chu đề nghị cá cược, tôi đã đồng ý ngay lập tức.
Bằng cách này, tôi có thể hợp lý hóa hành động của mình.
Bằng cách này, tôi có thể tiếp cận Lâm Ân mà không khiến người khác dị nghị.
Tôi thừa nhận rằng mình đã sớm có chút để tâm đến cô ấy—cô gái sống trong những lời dè bỉu và
khinh miệt của người khác.
Nhưng tôi không ngờ rằng, Lâm Ân rất nhanh đã nói thật với tôi và Diêm Dạ.
Cô ấy đã tiết lộ con người thật của mình với chúng tôi.
Vậy mà tôi vẫn cứ ngoan cố, vẫn cứ cứng đầu.
Cô ấy là một kẻ nói dối, chẳng phải sao?
Diêm Dạ hỏi tôi: "Chuyện đó quan trọng đến thế sao?"
Tôi cố chấp trả lời: "Diêm Dạ, cậu không định thật sự làm bạn với cô ta đấy chứ?
"Lời này, tôi không chỉ hỏi Diêm Dạ, mà còn đang hỏi chính mình. Từ lúc nào, mọi chuyện đã đi quá xa? Mẹ tôi biết chuyện, nhưng bà chỉ cười nói với mẹ Diêm Dạ rằng:"Trẻ con ấy mà, đùa giỡn với nhau thôi."
Nhưng mẹ của Diêm Dạ lại nói: "Đây không phải trò đùa. Đây là một cuộc g.i.ế. c chóc tinh thần nhắm vào một cô gái.
"Mẹ tôi không mấy bận tâm, còn nghĩ rằng mẹ Diêm Dạ sẽ không vì một cô bé xa lạ mà tuyệt giao với bà, dù sao thì hai người cũng đã là bạn nhiều năm. Nhưng mẹ Diêm Dạ đã bày tỏ rõ ràng lập trường của mình. Mẹ tôi chỉ thở dài, nói:"Có cần thiết đến mức ấy không?"
Đúng vậy, có cần thiết không?
Sau đó, thái độ của Lâm Ân đối với tôi dần dần thay đổi.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, cũng dần cảm thấy lo lắng.
Sáng hôm đó, tôi cầm bài phát biểu đứng trên sân khấu.
Tôi không muốn đọc nó nữa, tôi muốn xin lỗi cô ấy.
Nhưng Diêm Dạ đã lao lên giật lấy micro từ tay tôi.
Cô ấy không chút sợ hãi, dõng dạc vạch trần sự thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!