Chương 95: Ngoại truyện 10: Như Ý công chúa (8)

Tuy Mục Viễn muốn gặp Như Ý nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Công chúa ở trong thâm cung không phải thần tử bình thường có thể đến tìm. Huống hồ Mục Viễn lại luôn chấp hành quy củ, hắn không thể làm chuyện thẳng thừng lao đến gặp người như thế này được.

Vì thế hắn chỉ biết thương thầm nhớ trộm, len lén hỏi thăm, nhưng cũng may là thời gian này không thấy Hoàng thượng có ý tứ gả công chúa vào nhà nào. Mục Viễn lặng lẽ cầu nguyện, thật lòng mong cô nương đã phải chịu bao cực khổ này có thể gặp được người yêu thương, có thể nhận được hạnh phúc thực sự.

Ngày hôm đó, Mục Viễn theo phụ thân cùng tiến cung, trên đường từ cửa hoàng thành đi lên, giữa chừng gặp Thôi công công.

Thôi công công đứng dưới gốc cây đại thụ, vẫy tay với Mục Viễn: "Mục tiểu tướng quân!"

Mục Viễn vui vẻ, nói với phụ thân một tiếng rồi chạy qua.

"Chào Thôi công công."

"Chào tướng quân". Thôi công công cười cười, lấy ra một hộp thức ăn tinh xảo:

"Công chúa nhận ơn cứu giúp của tướng quân, vẫn chưa có dịp báo đáp, trong lòng luôn canh cánh. Hôm nay nghe nói tướng quân từ biên quan về triều nghị sự, nên đã cố ý làm chút điểm tâm chuyển tướng quân, cũng là bày tỏ lòng cảm tạ."

Mục Viễn vô thức thấy nóng mặt, trong lòng vui mừng vì Như Ý vẫn còn nhớ tới hắn. Hắn nhận hộp thức ăn, hỏi: "Công chúa vẫn khỏe mạnh chứ?"

"Công chúa vẫn tốt ạ. Chỉ là…", Thôi công công hơi ngừng lại, Mục Viễn giật thót trong lòng, chẳng lẽ Hoàng Thượng đã chọn người rồi nhưng không phải người Như Ý thích sao?

Thôi công công không biết suy nghĩ trong lòng Mục Viễn, nhỏ giọng nói:

"Chỉ là công chúa ở Hạ quốc chịu nỗi đau quá lớn, hình như chưa hết kinh sợ, ta thấy, ban đêm ngủ cũng không yên giấc, ăn uống cũng kém. Nhưng mà tính tình lại trầm ổn hơn quá khứ nhiều, ít ra khỏi cung, thích đọc sách vẽ tranh, Hoàng Thượng hiện giờ đối với nàng rất tốt, còn muốn kiếm một phu quân tử tế cho nàng, ta nghĩ nếu nương nương còn sống cũng cảm thấy an ủi phần nào."

"Đúng thế

". Mục Viễn gật đầu, không biết nói gì cho phải. Hắn rất muốn hỏi xem Hoàng Thượng định gả công chúa cho ai, lại thấy ngượng miệng, do dự hồi lâu mới hỏi:"Công chúa nghỉ ngơi không tốt, ngự y có đến xem không?"

"Đã mời đến, cũng kê cho mấy đơn an thần nhưng đây là tâm bệnh của công chúa, cần từ từ điều trị. Chính bản thân công chúa cũng rất kiên cường nên không có xảy ra chuyện lớn. Cảm ơn tướng quân đã quan tâm."

Mục Viễn gật đầu, lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Thôi công công cười cười rồi hành lễ: "Vậy thì không dám cản trở tướng quân nữa, lão nô xin cáo lui."

"Cám ơn công công

". Mục Viễn đáp lễ, nhìn bóng dáng xoay người chuẩn bị rời đi của Thôi công công, bỗng nhiên gọi to:"Công công."

Thôi công công quay lại: "Tướng quân còn dặn dò gì à?"

Mục Viễn há miệng, cuối cùng lại nói về hộp thức ăn: "Xin thay ta chuyển lời cám ơn tới công chúa."

"Xin tướng quân cứ yên tâm". Thôi công công lại làm lễ rồi đi thật. Mục Viễn cầm hộp thức ăn rầu rĩ tiến về cửa hoàng thành. Mục Nghĩa đang chờ hắn, thấy hộp thức ăn trên tay hắn, dò hỏi Thôi công công tìm hắn có chuyện gì.

Mục Viễn thật thà trả lời, Mục Nghĩa có chút kinh ngạc, lại nhìn qua hộp kia, không nói thêm gì, liền hồi phủ.

Mục Viễn về đến phủ, đem hộp thức ăn về phòng, không cho ai tiến lại gần. Hắn mở nắp hộp, thấy bên trong có sáu ngăn điểm tâm tinh tế, nhưng lại không muốn ăn cái nào. Hắn nằm trên bàn, nhìn chằm chằm hộp thức ăn một lúc, rồi đột ngột đứng dậy, viết một phong thư.

Thư gửi cho Hàn Tiếu, Mục Viễn muốn hỏi thử nếu ban đêm ngủ không ngon, ăn uống cũng kém thì là bệnh gì, uống thuốc an thần có hiệu quả không. Hắn viết xong, xem xem rồi vo lại.

Lại viết bức thư khác, lần này hắn hỏi, nếu có một người từng gặp phải bất hạnh, trong lòng không thể quên nỗi sợ hãi ấy, khiến hàng đêm không ngon giấc, không có khẩu vị, làm sao có thể chữa trị chứng bệnh ấy?

Mục Viễn viết xong, đọc lại thư một lần rồi lại nhìn hộp thức ăn, sau đó bỏ vào phong bao dán lại, rồi gọi hạ nhân vào, bảo hắn giao cho người đưa thư, phải gửi ngay lập tức đến Bách Kiều thành cho Hàn cô nương.

Mục Viễn không ngờ rằng phong thư đó lại kinh động đến mẫu thân hắn. Mấy ngày sau, Mục phu nhân tìm Mục Viễn, hỏi hắn: "Viễn nhi, có phải con vẫn nhớ mãi không quên Hàn cô nương?"

Mục Viễn sửng sốt: "Nương, Hàn cô nương đã có người trong lòng, con biết việc ấy mà."

"Biết cũng chỉ là biết, cái chính là trong lòng con còn nhớ thương nàng không?"

Mục Viễn không trả lời được. Chuyện hắn ở trên núi Vân Vụ trước kia, cả nhà đều biết đến. Hắn suýt chết lại bị mất một tay, sau đó cũng là nhờ Hàn Tiếu cố gắng động viên, cổ vũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!