Chương 93: Ngoại truyện 8: Như Ý công chúa (6)

Như Ý đi rồi, theo đội hộ vệ của hoàng gia hộ tống về kinh thành.

Lúc nàng đi cũng không chào Mục Viễn, điều này khiến trong lòng nàng luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Lúc Như Ý đi, Mục Viễn cũng không biết, thực ra có biết hắn cũng sẽ không làm gì, công chúa với hắn mà nói không có ý nghĩa gì, hắn cũng đang lo nghĩ chuyện chiến sự biên quan.

Một nhà Mục Viễn ba đời đều là võ tướng, lần này cùng Hạ quân giao chiến, bọn họ cũng là cả nhà ra trận. Tổ phụ Mục Dũng trấn thủ Thanh Sơn cốc, Mục Viễn và phụ thân Mục Nghĩa trấn thủ ở Yên Hồn quan.

Yên Hồn quan bị Hạ binh dùng độc, rất nhiều tướng sĩ trúng chiêu, tình hình nguy cấp, may mà thần y Hàn Tiếu ra tay, giải độc cho Tiêu quân.

Nhưng Mục Viễn còn chưa kịp thở phào, bên Thanh Sơn cốc đã có người đưa tin tới, nói Thanh Sơn cốc bị Hạ quân vây khốn, Mục lão tướng quân trúng tên độc, tình hình nguy cấp, Lỗ đại phu không thể nắm chắc, khẩn cấp cần thuốc, hắn viết đơn thuốc bảo người đưa tin liều chết đưa về.

Mục Viễn cả kinh, Hạ quân đã chặn kín cả Thanh Sơn cốc và Yên Hồn quan, hắn từng đi dò xét một lần, căn bản là có chắp cánh cũng không vào được.

Hạ quân cũng biết Thanh Sơn cốc khó tiến công, binh lính ở Yên Hồn quan lại mạnh, vì vậy liền dùng cách vây đánh, chặt đường chi viện Thanh Sơn cốc, lại dùng độc làm sụp đổ Yên Hồn quan.

Nếu Thanh Sơn cốc không giữ được, Hạ binh xâm lấn, lộ tuyến bị đánh thông, phòng tuyến phía sau là vài tòa thành trì yếu ớt, chỉ sợ binh tướng Hạ quốc đi thẳng lên phía Bắc, đánh đâu thắng đó, không gì cản được.

Hàn Tiếu nhìn đơn thuốc, đã biết được loại độc, chắc chắn đi cứu, mà bạn tốt của Hàn Tiếu, phu nhân Long Tam, Phượng Ninh cũng tỏ ý, nàng có biết con đường nhỏ, có thể vòng qua đại quân Hạ quân đang chặn đường, đi thẳng vào Thanh Sơn cốc.

Chỉ cần Hàn Tiếu đến đúng lúc, Mục lão tướng quân có khả năng cứu được.

Nhưng ngay cả đại quân cũng không thể mở được vòng vây Thanh Sơn cốc, chỉ bằng mấy người bọn họ xông vào, có nắm chắc hay không? Mục Viễn nóng lòng, mặt mày ủ ê.

Việc này Mục Viễn vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, vệ binh chợt báo lại: "Tướng quân, Như Ý công chúa giá lâm".

"Như Ý công chúa?

". Mục Viễn kinh ngạc, nàng không phải đã đi rồi sao? Hắn phiền lòng, cảm thấy công chúa kiêu căng này đến là thêm việc. Mục Viễn đen mặt, bước ra nghị sự đường, hướng về xe có rèm che của công chúa nói:"Mời công chúa trở về, lúc này chiến sự đã bắt đầu, Mục Viễn không tiện tiếp đãi

". Khẩu khí cứng rắn, không hỏi han gì đã lập tức hạ lệnh đuổi khách. Như Ý vén màn xe, nhìn thẳng Mục Viễn nói:"Ta trên đường nghe nói Yên Hồn quan và Thanh Sơn cốc rơi vào hiểm cảnh, cố ý quay lại tương trợ tướng quân

". Mục Viễn tâm tình rất tệ, không khỏi lạnh nhạt:"Chẳng hay công chúa dự định ở binh thành giặt áo quần nấy cơm cho binh tướng, hay là theo quân ra tiền tuyến dốc sức giết địch

". Lời nói của hắn có ý châm chọc làm sắc mặt Như Ý tối sầm, nàng cắn chặt môi, hít sâu mấy hơi, nỗ lực kiềm chế cơn giận, cuối cùng bình tĩnh lên tiếng:"Tướng quân quá nể mặt Như Ý rồi, tướng quân nói đúng, Như Ý một việc cũng không làm được. Ta có thể tương trợ tướng quân, chỉ có con đường làm con tin

". Lời của nàng giống như một cái búa lớn đánh cho Mục Viễn ngẩn người ra? Làm con tin? Không phải là ý hắn từng nghĩ tới sao? Như Ý công chúa không để ý tới phản ứng của hắn, lại nói:"Chuyện ta trốn đi làm Hạ vương mất mặt, bây giờ hắn phát binh xâm lấn ít nhiều đều lấy cớ này.

Hạ vương lòng dạ hẹp hòi, dễ mang thù, nếu không thể bắt ta quay về, e là hắn không cam lòng, tướng quân nếu thông báo với Hạ quân, nói đã thay bọn họ bắt được Như Ý công chúa bỏ trốn, dùng ta làm quân bài trao đổi điều kiện, thế nào cũng có thể đảm bảo ta có tác dụng

". Mục Viễn không hề nghĩ tới, Như Ý công chúa tới đây là vì mục đích này. Kỳ thực không chỉ mình hắn, chính Như Ý cũng không hiểu được mình mắc bệnh gì, vì sao trên đường nghe thấy tin tức liền, đầu nóng lên, không quan tâm liền gấp rút quay lại. Hai người đối diện nhau trong chốc lát, nhưng Mục Viễn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Như Ý đã lớn tiếng nói:"Ta mệt rồi, sắp xếp cho ta một gian phòng để tắm rửa nghỉ ngơi, dọn cơm lên để ta lấp dạ dày".

Nàng hô hào ra lệnh đã quen, lời nói đương nhiên là có uy nghiêm, mấy tên tiểu binh nhanh chóng làm theo.

Mục Viễn nắm chặt tay, nhìn bóng lưng công chúa ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo rời đi, trong lòng cũng không rõ cảm giác thế nào.

Lời nàng hoảng sợ cầu xin hắn ở lại bảo vệ vẫn còn vương vấn bên tai, hôm nay lại tự mình đưa đến cửa làm con bài trao đổi điều kiện với quân địch, Mục Viễn quả thực không thể tin được.

Hắn trở lại nghị sự đường, kể sơ qua tình hình, để mọi người thảo luận biện pháp Phượng Ninh đề nghị kỹ càng, ba tổ nhân mã phối hợp như thế nào, kế hoạch hành sự sắp xếp ra sao, cũng xem nhưng đã chấp nhận đề nghị của Phượng Ninh, chuyện này không nên chậm trễ, nhanh chóng thương lượng một phương án cuối cùng.

Mục Viễn đã an bài thỏa đáng mọi thứ ở bên này xong, lập tức chuyển sang sắp xếp phòng của Như Ý công chúa. Đúng lúc công chúa vừa ăn cơm xong, sai hạ nhân rót trà cho nàng.

Nàng thấy Mục Viễn, hơi ngẩn ra, lập tức mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra: "Tướng quân thương nghị đại sự xong rồi?

". Mục Viễn quan sát nàng thật kỹ, vừa qua trận suy nghĩ, hắn đã phục hồi lại tinh thần, trong lòng đã có chuẩn bị nên đối phó với công chúa này thế nào. Hắn thu vào mắt biểu cảm ngẩn người của Như Ý vừa nãy, mặt không đổi sắc trả lời:"Thương nghị xong rồi

". Như Ý nắm chặt tay giấu trong ống tay áo, cười nói:"Tướng quân định khi nào sẽ dùng ta đàm phán với Hạ quốc?".

"Công chúa ở trong Hạ vương cung bao lâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!