Tật xấu của Nhiếp Thừa Nham thực ra không chỉ mỗi xem trọng diện mạo mà thôi. Hắn còn hay nóng nảy, yêu soi mói, không nhẫn nại, thích mắng người.
Hàn Tiếu nghĩ, nếu là Nhiếp thành chủ trước đây không đau không bệnh chắc hắn cũng có những yêu cầu rất cao về y phục, ẩm thực, đồ dùng, dụng cụ… đủ mọi phương diện vụn vặt.
Như bộ dạng hiện tại, không có quần áo mặc, không chải đầu tóc, hàng ngày uống thuốc còn nhiều hơn so với ăn cơm, đối với một đại nhân vật như hắn mà nói thì chắc chắn là một cực hình.
Thật ra đấy là những lời an ủi bản thân mà Hàn Tiếu vẫn tự nhủ trong lòng mỗi khi bị Nhiếp Thừa Nham mắng mỏ. Mình vẫn còn có thể tự do ăn uống, chạy nhảy, tắm rửa, chải đầu, so với chủ tử thì mình vẫn còn hạnh phúc chán.
Thế nên nàng luôn giữ được nét mặt tươi cười mỗi khi đối mặt hắn. Điều này làm cho Nhiếp Thừa Nham vừa tức lại vừa vui.
Tức là bởi dù hắn có chèn ép tiểu nha đầu này đến đâu nàng cũng không sợ, không sợ đã đành, nàng lại còn có thể cùng hắn tranh luận sang sảng, trái một câu "vâng chủ tử", phải một câu "đúng lắm chủ tử", rõ ràng là thuận theo nhưng thực chất lại phản nghịch.
Như thế bảo sao hắn không tức giận? Nhưng cũng vì thế mà hắn có chút yêu thích, xem nàng cả ngày tươi cười vui vẻ, thần thái sáng láng, nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt hơn những nha hoàn trước đây.
Mấy nha hoàn đó vừa nói hai câu đã sợ hãi, rống hai tiếng liền lau nước mắt, khóc như trong nhà có người chết, làm cho hắn cảm thấy thực phiền toái. Cũng vì lí do đó mà về sau hắn chỉ dùng phó vệ* chứ không thích dùng nha hoàn nữa.
Mà Hàn Tiếu này hoàn toàn khác biệt so với những người trước đây, như thế tốt lắm, bộ dạng hắn hiện nay đã quá thê thảm rồi, không muốn tự mình rước thêm mệt mỏi nữa.
*Phó vệ: đầy tớ( đàn ông).
Lại nói, trải qua nhiều ngày quan sát, hắn thấy Hàn Tiếu thực sự rất trung thành, lại can đảm, cẩn thận. Hắn không cho nàng mở cửa sổ, vén rèm lên, nàng bèn mỗi đêm lén lút mở ra cho phòng được thông thoáng.
Hắn trách nàng ở trước mặt hắn phiền toái, nhưng lại yêu cầu nàng phải luôn cho hắn biết nàng có hay không ở cạnh hắn. Vì thế nên nàng bèn làm một cái chuông nhỏ có dây nối rất dài màu hồng nhạt, khi nàng ở đó nàng sẽ vắt sợi dây ngay đầu giường.
Nếu hắn muốn gọi nàng, chỉ cần giật giật sợi dây, tiếng chuông vang lên thì nàng sẽ biết. Nếu như nàng không có ở đó thì đầu giường sẽ được vắt một sợi dây màu lam, hắn chỉ cần nhìn thì sẽ biết sợi dây này dùng để gọi những người đang canh giữ ngoài phòng là Tần Giao hoặc Lục Anh.
Nàng trải thêm đệm lụa mộc trên giường hắn, khi hắn nằm nghỉ thì đem chiếc đệm này trải xuống, như thế nàng đi lại thu thập căn phòng sẽ không quấy nhiễu hắn.
Nàng còn vì hắn làm một cái túi lụa nhỏ để hắn bỏ cái khuyên tai bảo bối kia vào, chiếc túi đó có móc dây thừng, hắn có thể tròng dây vào ngón tay, giam trong lòng bàn tay.
Nàng không có truy hỏi hắn tìm chim ưng đầu đỏ kia để làm cái gì, cũng không hỏi hắn tìm đám giúp việc gồm những người nào, chỉ cần hắn không nói thì nàng sẽ không hỏi.
Tóm lại, bản thân Nhiếp Thừa Nham tự biết, dựa vào tính khí hắn và tình hình trước mắt phải nhờ vả người chăm sóc mà nói thì Hàn Tiếu đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Nhưng chủ tớ hai người sống chung với nhau vẫn chẳng thể tránh khỏi một ngày không cãi nhau. Hôm đó tinh thần của Nhiếp Thừa Nham cực kì tốt, tổng quản Bạch Anh lại mang đến một cái ghế mộc đặc chế, chiếc ghế rất rộng lớn lại cực kì chắc chắn, chỗ dựa lưng được lót nệm rất êm, ngồi xuống chắc là rất thoải mái.
Nhưng Nhiếp Thừa Nham lại không cao hứng, bởi vì chiếc ghế đó còn gắn thêm hai cái bánh xe, đây rõ ràng muốn nhắc nhở hắn rằng đôi chân của mình đã bị phế rồi, không thể nào đi lại được nữa. Hắn nổi trận lôi đình, đem chén thuốc vừa uống xong ném mạnh vào chiếc ghế kia.
Bạch Anh cuống quít dẫn đám người hầu lủi đi. Hàn Tiếu trầm mặt, ở một bên lẳng lặng thu dọn mấy mảnh vỡ trên ghế, lộ ra nét tức giận hiếm thấy ở nàng. Dọn dẹp nửa ngày, cuối cùng cũng đem chiếc ghế thu thập thỏa đáng.
Nhưng khí giận của Nhiếp Thừa Nham vẫn chưa tiêu tan, chỉ cần nhìn thấy chiếc ghế dựa kia thì lại phẫn nộ. Hắn gào thét bắt nàng đem quăng chiếc ghế kia đi. Hàn Tiếu không động, thậm chí còn nói:
"Cái ghế dựa này nếu đệ đệ tôi mà được ngồi một lát, nhất định hắn sẽ rất vui. Chủ tử cứ đem thành ý của người ta nghĩ thành lòng lang dạ thú, đúng là có phúc mà không biết hưởng".
"Cút!", hắn nằm trên giường giận dỗi nói. Nào ngờ Hàn Tiếu lại nghe theo: "Dạ, chủ tử. Nô tỳ cút ngay". Cút thì cút, nhưng trước khi cút nàng còn đẩy chiếc ghế đó đến đầu giường, rõ ràng muốn cố ý chọc giận hắn.
Tiểu tỳ tính khí thối tha này, quả nhiên là hắn dung túng nàng quá mức, lá gan càng ngày càng lớn rồi. Hắn nhắm mắt lại nằm trên giường, tự nói với chính mình không cần cùng nàng ta chấp nhất, nhưng càng nghĩ lại càng bực, đang định gọi nàng vào mắng cho một trận thì lại nghe có tiếng nói nhao nhao bên ngoài.
Nguyên lai là nhị đệ tử của Vân Vụ lão nhân – Trần Dung muốn được vào phòng thăm hỏi Nhiếp Thừa Nham, hắn biết sư phụ cùng ngũ đệ tử – Tiết Tùng hôm nay đều xuống núi, hắn lo công tử không có ai chăm sóc nên đặc biệt đến thăm.
Lục Anh cùng Tần Giao tuy được Vân Vụ lão nhân phân phó rằng nếu như công tử không đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được vào phòng quấy rầy, thậm chí hai người bọn họ cũng chỉ cho phép đứng canh ngoài phòng.
Nhưng Trần Dung lại là đệ tử mà Vân Vụ lão nhân tâm đắc nhất, y thuật cao nhất trong số các đệ tử ở đây, đương nhiên tính khí hắn cực kì kiêu ngạo. Huống hồ gì hôm nay thần y tiên sinh cùng Tiết đại phu quả thực không ở đây, nếu công tử xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không dám đảm đương trách nhiệm.
Vì thế chỉ sau một hồi khuyên can, dưới tình hình bị Trần Dung đe dọa cũng như hứa hẹn sẽ không để cho Vân Vụ lão nhân trách tội, bọn họ cũng biết điều tránh ra.
Hàn Tiếu thì mặc kệ, tình hình hiện giờ của chủ tử nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Mới hai ngày trước phải hút độc ra lần hai, lần này thì mạch tượng có phần ổn định hơn, tình trạng ra mồ hôi trộm cũng tốt lên một chút, giấc ngủ so với trước an ổn hơn, đường mạch vân đen trên lòng bàn tay cũng ít đi.
Ngày nào cũng vậy, ba lượt bắt mạch nàng đều ghi chép lại rõ ràng, tuyệt đối không sai. Nguyên nhân là vì bệnh đã chuyển biến tốt hơn, tình trạng ổn định nên thần y tiên sinh mới yên tâm xuống núi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!