Chương 9: Đừng cử động

"Lạc…… Tu?" Gương mặt của cô gái nhỏ cứng đờ vài giây, vẫn chưa kịp nhận ra cái tên này biểu thị cho cái gì.

Không gian an tĩnh trong giây lát, Đường Nhiễm cuối cùng cũng chậm rãi mà lấy lại tinh thần, cẩn thận hỏi: "Anh là anh trai Lạc Trạm?"

Lạc Trạm: "Ừ."

Đường Nhiễm bất an mà nhấp môi, không biết mình có nói sai cái gì không ——

Mặc dù cô rất ít tiếp xúc với bên ngoài, không biết nhiều tin tức, nhưng cũng sẽ nghe Dương Ích Lan nhắc về mấy cái suy nghĩ nịnh bợ Lạc gia của Đường gia.

Ấn tượng sâu nhất chắc là về việc Lạc gia cũng có hai đứa con trai. Đứa em Lạc Trạm là dạng con cưng của ông trời, trong những nhà gia thế cũng khó gặp, nhận hết theo đuổi, nâng niu, tất nhiên không cần phải nói; mà con cả Lạc Tu lại là do mẹ cả đời trước đã mất sinh ra, tình cảnh ở nhà có lẽ cũng không tốt hơn con gái riêng của Đường gia như cô là mấy.

Dương Ích Lan còn tiếc nuối: "Tính cách tiểu thiếu gia Lạc gia lạnh lùng, kiêu ngạo khó thuần, là chủ nhân không thèm để bất cứ việc gì vào mắt. Anh em bọn họ nếu không hòa thuận, chỉ sợ là đại thiếu gia ở Lạc gia không thể thảm hơn được nữa."

Bởi vì đã tự mình trải qua, Đường Nhiễm khi nghe Dương Ích Lan nhắc tới thì rất đồng cảm với đại thiếu gia Lạc gia, người mà nghe đồn thật sự rất tội nghiệp.

Nghĩ đến việc bản thân vừa mới mạo muội mà nhận sai thành anh em "Đối thủ một mất một còn"của hắn, Đường Nhiễm bất an mà nắm chặt ngón tay.

"Thực xin lỗi, em chỉ là, đoán lung tung."

"……"

Cảm xúc không an ổn của cô gái bộc lộ ra ngoài. Đầu óc Lạc Trạm vốn là số một, chỉ suy nghĩ một chút liền đoán được "lịch trình" trong dòng suy nghĩ của Đường Nhiễm.

Khóe miệng im lặng mà rũ xuống, ý cười lười nhác dần mất đi. Nhưng khi mở miệng, giọng nam sinh vẫn nghe khinh mạn lãnh đạm như cũ, "Em đã từng nghe đến tôi?"

Đường Nhiễm do dự, "Vâng."

"Nghe ai nói, chị gái em sao?"

Đường Nhiễm lắc đầu: "Bà trong nhà nhắc qua."

"Bà nói gì?"

"……"

Trong khoản thời gian Đường Nhiễm trầm mặc, Lạc Trạm ngồi lên tấm thảm bên chân cô. Hắn dựa lên khăn trải bàn trà đầy hoa văn ở phía sau, một đầu gối di chuyển, cánh tay đặt lên đầu gối.

Sau đó Lạc Trạm lười biếng mà ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi xuống trên người cô gái nhỏ.

Cảm xúc của cô nhìn có vẻ khá rối rắm. Có lẽ những lời kia không nên nói trước mặt "Lạc Tu", nhưng nói dối lại không phải là thói quen của cô.

Nhìn vài giây, Lạc Trạm rũ mắt, im lặng mà cong cong khóe miệng, "Không tiện nói thì thôi."

"Được." Cô đáp ứng.

Lạc Trạm: "Vừa nãy vì sao không đi đến toà chính cùng chị em?"

Đường Nhiễm trầm mặc vài giây, thành thật mở miệng: "Cái này cũng không tiện."

Ánh mắt Lạc Trạm nhoáng lên, "Quan hệ giữa em và chị, cũng không tốt lắm?" Không biết là cố ý hay vô tình, tiếng "Cũng" bị Lạc Trạm nhấn mạnh vài phần.

Đường Nhiễm chần chờ, lại nghe thấy người nọ nói: "Quan hệ của tôi với em trai cũng không tốt, chắc là em nghe người khác nói qua rồi."

Đường Nhiễm im lặng vài giây, đồng tình mà đáp lại với giọng có chút cô đơn: "Lạc Trạm, anh ấy sẽ bắt nạt anh sao?"

"……"

Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!