Chương 8: Anh là Lạc Trạm sao?

Vài giây như vậy trôi qua, Đường Nhiễm gần như nghĩ rằng "Lạc Lạc" từng ở cùng cô trong những giây phút cô đơn, bất lực ấy đã sống lại như trong giấc mơ của cô.

Dù sao cô cũng chỉ là đứa trẻ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Mắt không thể thấy, cộng thêm việc không tiếp xúc với bên ngoài khiến cô đơn thuần hơn nhiều so với bạn cùng lứa.

Cuộc sống của cô không có trải qua những việc thú vị muôn màu muôn vẻ, thậm chí còn không có một người bạn cùng tuổi để trò chuyện.

Ngoại trừ Lạc Lạc.

Vì thế, giống như những cô gái nhỏ từng mơ mộng, Đường Nhiễm rất nhiều lần mơ thấy "Lạc Lạc" của cô trở thành một người thật sự, một người luôn dùng chất giọng lười biếng, khinh mạn mà nói chuyện vui đùa với cô.

Chứ không phải là một sản phẩm trí tuệ nhân tạo đã được cài đặt vô số chức năng ngôn ngữ, không phải chỉ là cái giọng nói nằm trong cái hộp nhỏ, "Lạc Lạc" trong giấc mơ của cô có thể chạm vào, có độ ấm.

Giống như giờ phút này ——

Đường Nhiễm nghe thấy ngay gần đây, cách một lớp áo mỏng, bỏ qua một tầng cơ bắp, trong lồng ngực mang độ ấm của con người, có chứa trái tim đang nhảy "Thình thịch".

"Lạc Lạc……"

Giá lạnh khiến cô gái nhỏ vô ý mà chậm rãi xiết chặt ngón tay.

Lạc Trạm rũ mắt, im lặng nhìn cô.

Cô gái nhỏ bị mưa làm cho ướt nhẹp, rúc vào người hắn, cơ thể còn run run, ngón tay trắng nõn nắm chặt áo sơ mi trước ngực hắn.

Giọng cô rất nhẹ, mang theo sự bất an và hoảng loạn của một cô gái mù khi ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

Rất dễ để người ta nhớ đến con mèo nhỏ chui trong bụi cỏ góc đường, bị mưa xối đến mức lông ướt nhẹp, vô cùng đáng thương—— đúng hơn là giống con mèo nhỏ bị bệnh ở góc đường không nhìn thấy những làn xe hay những dòng nước nguy hiểm.

Lạc Trạm nâng tay, cuối cùng vẫn dừng ở giữa không trung, sau đó rũ xuống.

"…… Em muốn ôm đến khi nào?"

Nghe thấy âm thanh lười nhác lãnh đạm, cơ thể Đường Nhiễm run rẩy. Cô cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi cái quang cảnh không biết là thực hay mơ kia.

Cứng đờ vài giây, Đường Nhiễm chậm rãi buông ra áo sơ mi bị mình nắm chặt đến mức thành nếp, cô cúi đầu, đuôi tóc ướt rũ nhẹ nhàng vểnh lên.

"Thực xin lỗi," cô gái nhỏ nhắm chặt mắt, từ từ bước về phía sau, "Anh……"

"Tôi không muốn cùng em tắm mưa. Có cái gì thì lên lầu rồi nói."

Lạc Trạm khom người, nhặt cái gậy dò đường trên mặt đất lên, tay cầm một đầu đưa vào tay cô gái, nhìn đầu ngón tay của cô đang nắm chặt đến trắng bệch rồi chần chờ buông ra, sau đó nắm lấy.

Những hạt mưa bụi vẫn rơi.

Lạc Trạm mi mắt rũ xuống, dừng tại chỗ hai giây, hắn cởi áo khoác một nửa bị ướt trên người ra.

Một tay xách cái áo ướt đẫm trên người cô gái nhỏ xuống vác lên vai mình, Lạc Trạm rũ cái áo khoác mới, khoác thêm lên người cô gái —— khoác thật sự kín, trùm lên cả cái đầu nhỏ ướt dầm dề.

Làm xong, cái áo sơ mi hơi mỏng trên người Lạc Trạm đã sớm bị ướt, hơi trong suốt mà dán lên trên người, phía dưới áo lộ ra đường cong cưa cơ bắp xinh đẹp trắng nõn.

Nhưng hắn không phát hiện.

Lạc Trạm rũ tay xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên gậy dò đường trong tay cô gái nhỏ, "Nắm lấy tay tôi," hắn cũng nắm lại, cẩn thận dẫn cô gái nhỏ chậm rãi đi về phía trước với tốc độ phù hợp với cô, nhưng giọng điệu vẫn lười nhác tản mạn như cũ —— "Tôi muốn đưa em về căn cứ mà chúng tôi lừa bán mấy cô gái nhỏ."

Đường Nhiễm bị cái áo khoác mang mùi hương quen thuộc của người nọ trùm lên người, mưa bụi không thấm tới, cúi đầu cẩn thận mà đi.

Vừa đi cô vừa nghĩ, "Lạc Lạc" phiên bản người thật là thù dai.

Nơi mà Đường Nhiễm lạc đường khá xa so với tòa nhà chính, nhưng tòa Át Phùng lại gần. Lạc Trạm không chần chờ mà dẫn cô về tòa Át Phùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!