Sau khi Lạc Trạm đi ra khỏi sân thượng, người hầu kia mãi mới phản ứng lại, xoay người cùng đi ra ngoài.
Đến trước cầu thang gỗ vòng cung hướng xuống lầu 1, quả nhiên hắn nhìn thấy Lạc Trạm đứng ở bậc thang đầu tiên, mặt hơi nghiêng lộ vẻ lười nhác lãnh đạm mà đi xuống dưới lầu.
Người hầu vội vàng chạy tới, "Thiếu gia."
Lạc Trạm dừng lại. Vài giây sau, chờ đến khi người hầu chạy tới, hắn rũ mắt, giọng điệu lười nhác hỏi: "Bỏ cô ấy lại ở khúc nào?"
Người hầu: "Là từ hành lang ngoài trời nối giữa tòa Át Phùng với nhà chính. Chỗ kia có nhiều khúc loanh quanh lòng vòng, vị tiểu thư nhỏ có thể đã lạc vào trong vườn."
"Ừ."
Người hầu do dự mà hỏi: "Tôi có nên đi xin chỉ thị từ lão tiên sinh không? Hay là thiếu gia trực tiếp phân phó người đi tìm ——"
Người hầu còn chưa nói dứt lời, thì thấy Lạc Trạm xuống lầu.
Người hầu sửng sốt.
Đến khi Lạc Trạm đi qua chỗ rẽ ở cầu thang, hắn mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, kinh ngạc hỏi: "Thiếu gia định tự mình đi tìm sao?"
Lạc Trạm lười nhác mà xoa xoa mí mắt, "Cô ấy ……"
"Tìm cái gì?" Một giọng nói đột nhiên xen vào.
Hướng về nơi phát ra âm thanh, người hầu nhìn về phía dưới cầu thang.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo, tuấn tú đứng ở đầu cầu thang lầu một.
Ước chừng người đó khoảng hai, ba mươi tuổi, âu phục là áo sơmi, lộ ra dáng vẻ đôi chân dài cùng cái eo thon áo sơ mi được cài từng cái cúc không hề cẩu thả. Chủ nhân của giọng nói kia có gương mặt tuấn tú mang vài phần tương tự với Lạc Trạm —— nhưng so với Lạc Trạm, thần sắc của người nọ thần sắc trông ôn hòa hơn nhiều, ý cười bên khóe môi cũng dịu dàng, đi vào lòng người.
Duy chỉ có một đôi mắt là nông sâu khó dò, đen nhánh không một tia sáng, lộ ra vài phần sắc lạnh.
Người hầu đứng ở phía sau Lạc Trạm phía sau sửng sốt, kinh ngạc mà buột miệng thốt: "Đại thiếu gia, ngài đã trở lại?"
Kêu xong, hắn có chút hối hận, cẩn thận mà nhìn về Lạc Trạm ở phía trước.
Người hầu Lạc gia đều biết, đại thiếu gia Lạc Tu cùng tiểu thiếu gia Lạc Trạm không phải cùng một mẹ sinh ra. Lạc Trạm càng lớn càng thể hiện tài năng hơn người, bên ngoài đã sớm ồn ào đồn đại về chuyện anh em kết nghĩa của Lạc gia tranh tài sản.
Lạc lão gia thiên vịLạc Trạm, nên mấy năm nay, dư luận cũng dần dần hướng về Lạc Trạm.
Mà ở trong nhà, Lạc Trạm cũng không che dấu địch ý đối vị anh cả Lạc Tu này, đối chọi gay gắt là chuyện bình thường.
"Ừ."
Người đàn ông đứng ở lầu một đáp lời người hầu, thần thái tùy ý mà đi lên lầu, "Vừa nãy mấy người nói muốn tìm cái gì?"
Người hầu do dự, đáp lời: "Tiểu thư nhỏ của Đường gia tới làm khách nhưng lạc ở trong vườn, thiếu gia muốn đi ——"
"Không có gì." Lạc Trạm đột nhiên cắt đứt lời nói của người hầu.
Người hầu hoang mang, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Trạm.
Đứng sau Lạc Trạm, hắn chỉ thấy tiểu thiếu gia của bọn họ đút tay vào túi quần, sau đó nghe tiếng cười lười nhác mà nhạt nhẽo.
"Ở trên lầu đợi đến chán, vốn muốn xuống lầu để giải sầu. Nhưng hiện tại thấy anh trở về nên lại không có hứng thú."
Nói xong, Lạc Trạm xoay người.
Ánh mắt hắn lãnh đạm mà nhìn về phía người hầu, "Tôi bỏ quên cái ghế ở đâu đó trong vườn, cậu đi tìm về đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!