Quần áo mà Dương Ích Lan chọn cho Đường Nhiễm để đi đến tiệc mừng thọ Lạc, là một cái váy lễ phục không có tay áo, thiết kế dựa trên hình ảnh sao trời: làn váy được tô điểm bởi những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, eo thì được một dải lụa thắt thành bông hoa, làm nổi bật lên vòng eo thon gọn mà mềm mại.
Màu sắc ở đuôi váy thì đậm hơn, nhưng cũng vì vậy mà làm nổi bật lên đôi chân xinh đẹp, trắng như ngọc ngà làm toàn thân cô trở nên sáng ngời.
Nếu muốn nói rằng có một điểm tiếc nuối, đó chính là cái gậy dò đường trong tay cô.
Tài xế nhà họ Đường tới liền thấy Đường Nhiễm từ chung cư chậm rãi đi ra, trong lòng bỗng thấy thương tiếc cho cô gái nhỏ.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, cô đã đứng ở trước xe, vẻ mặt hơi chần chờ, "Chú ơi?"
Tài xế vội vàng mở cửa xe, "Lên xe đi, Tiểu Nhiễm."
"Vâng."
Số lần Đường Nhiễm về Đường gia không nhiều, đều là cùng một tài xế, cùng một chiếc xe tới đón. Cô cũng không xa lạ gì.
Khi Đường Nhiễm đã ngồi vào trong xe, cầm gậy dò đường lên, liền nghe thấy giọng của Dương Ích Lan từ chung cư lâu truyền đến:
"Chờ một chút!"
Tài xế đang đóng cửa thì dừng lại, cô gái nhỏ vốn đang ngồi lặng im bên trong xe cũng nghe thấy mà nâng nâng đầu.
Dù đã qua tuổi 50 nhưng Dương Ích Lan đi lại vẫn như thời còn trẻ. Không đến vài giây, bà đã chạy tới trước xe, trong tay còn mang theo một cái áo khoác, cũng không rõ nó là màu đen hay xanh đen.
Tài xế sửng sốt, "Làm sao vậy?"
"Bà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết khi nào tiệc mừng Lạc lão gia mới xong, lỡ như kéo dài tới khuya thì chẳng phải Tiểu Nhiễm mặc có một cái váy sẽ lạnh đến chết sao?"
Dương Ích Lan nói, thò người vào trong xe, khoác áo khoác lên người cô, kéo cổ áo thật chặt.
Sau đó bà xoay người, xem Đường Nhiễm từ đầu đến cuối, vừa lòng gật gật đầu.
"Không tồi. Mấy cái áo khoác nữ trong nhà nếu không phải là màu quá nhạt không hợp với váy thì là kiểu dáng quá mềm mại không có khí chất —— bà cảm thấy cái này sẽ vừa vặn."
Tài xế tới đón Đường Nhiễm vài lần, cũng coi như quen biết Dương Ích Lan, nghe thấy vậy liền nhìn qua cô gái nhỏ có chút ngơ ngác trong xe, gật gật đầu.
"Thực sự rất thích hợp, nhưng mà trong nhà tại sao có quần áo nam nha?"
Dương Ích Lan: "Anh cũng đừng quản mấy cái này, chạy nhanh đưa Tiểu Nhiễm qua đi. Đừng chậm trễ."
"Được được, chúng ta xuất phát."
"……"
Cửa xe đóng lại.
Đường Nhiễm mãi một lúc sau mới nhận ra mà nâng tay, đầu ngón tay sờ sờ quần áo trên người.
Sờ vào tay là một sự lạnh băng, không biết làm từ chất liệu gì. Mùi hương tùng tuyết hổ phách thoang thoảng kia đã biến mất, nhưng Đường Nhiễm vẫn cảm giác được ——
Là cái áo ngày hôm qua. Áo khoác mà nam sinh có giọng giống Lạc Lạc cho cô.
Khoảng hai giây sau, khóe mắt cô hơi cong. Nhân lúc tài xế còn chưa lên xe, cô nhẹ giọng kêu:
"Lạc Lạc."
"Đây." Giọng điệu quen thuộc vang lên từ chiếc điện thoại mà những ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt.
"Hôm nay tôi đẹp không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!