Bầu không khí như lắng lại.
Đợi hồi lâu mà không thấy anh đáp lời, Đường Nhiễm không khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Lạc Lạc? Sao anh không nói gì?"
"…"
Trong bóng tối, Đường Nhiễm nghe được tiếng thở dài thật khẽ, rồi anh cười, vẫn là dáng vẻ lười nhác bất đắc dĩ nhưng lại thêm mấy phần tự giễu: "Em vô lại quá đấy, cô gái nhỏ."
Đường Nhiễm: "Dạ?"
Lạc Trạm trở tay, nắm ngược lại cổ tay mảnh khảnh của ai kia, chẳng mấy khó khăn bao trọn lấy đôi bàn tay của cô gái nhỏ.
Sau khi đã đảm bảo không còn tình huống bất ngờ tương tự như vừa rồi xảy ra, anh nâng mí mắt, cười như có như không, nói: "Thì giống như khi thi đấu ấy, đối phương còn đang đếm ngược, mới đến 5 – 4 – 3 mà em đã bắt đầu rồi – không phải vô lại thì là gì?"
Lạc Trạm vừa nói, vừa nhân lúc cô gái nhỏ không để ý, chậm rãi ổn định lại nhịp tim và hô hấp của mình. Mới hôn một cái lên mu bàn tay mà tim đã đập rộn đến như vậy, vết nhơ này nhất định phải xóa sạch, lỡ mà bị nắm được nhược điểm, chẳng phải sau này sẽ bị cô đem ra làm trò cười sao!
Đường Nhiễm sao biết được tâm tư của vị tiểu thiếu gia trước mặt, chẳng mấy chốc đã bị anh đánh lạc hướng, lúng túng giải thích: "Nhưng em có thi gì với anh đâu."
Lạc Trạm đáp: "Em hỏi một câu, anh trả lời một câu, sau đó là đề xuất tiêu chuẩn đo lường và tiến hành kiểm tra thực nghiệm đánh giá kết quả – đây là thi chứ còn gì nữa."
"…"
Kỹ năng xảo biện đổi trắng thay đen, ứng biến thần tốc của Lạc Trạm đã đủ khiến đám bạn bè đồng lứa khốn đốn rồi, chứ đừng nói là một cô bé chưa từng tham gia một buổi tranh luận nào. Đường Nhiễm nghe anh nói xong mà thấy như lạc vào sương mù.
Trông biểu cảm ngày càng trở nên mông lung mờ mịt trên mặt cô, Lạc Trạm – lúc này đã khôi phục lại nhịp tim bình thường –cong môi cười tinh ranh.
Suy cho cùng vẫn chỉ là một cô bé con, sau này nhất định phải giám sát chặt chẽ hơn, không thể để người khác lừa đi mất được.
Sau mấy giây, Đường Nhiễm đã ngẫm xong trình tự logic trong lời Lạc Trạm, cô nghiêm túc gật đầu: "Anh nói đúng."
Anh chàng nào đó hoàn toàn không chột dạ, tiếp lời: "Phản ứng ban nãy của em làm anh quá bất ngờ, anh bị hù nên tim đập nhanh hơn cũng là chuyện hết sức bình thường. Thế nên mới nói em cướp cò đấy."
Đường Nhiễm xấu hổ, hỏi lại: "Vừa nãy em dọa anh bất ngờ à?"
Lạc Trạm chột dạ đúng một giây: "Vẫn ổn."
"Nhưng mà còn một chuyện anh chưa nói." Đường Nhiễm ngẩng đầu "nhìn" anh.
"Ừm?"
Lạc Trạm chẳng hề lo lắng. Anh rất có lòng tin vào "tài năng hùng biện" của mình, sao có thể bị một cô gái nhỏ làm khó được.
Lạc Trạm thấy cô ngước lên nhìn mình, đôi mắt cười cong lên, đôi lúm đồng tiền điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Nếu là em với anh thì không cần thi đâu."
Lạc Trạm giật mình: "Tại sao?"
"Vì chắc chắn em sẽ thua." Cô khẽ cười, "Lúc anh xoa đầu em, gọi em là sói mắt trắng, thì tim em đã bắt đầu đập nhanh hơn rồi, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi nữa."
"…"
Lạc Trạm lại một lần nữa đứng hình. Mà cô gái nhỏ trước mặt anh lại không hề hay biết điều đó: "Chắc là vì mức giới hạn của em thấp hơn anh, nên mới…"
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, Lạc Trạm không nghe lọt nổi chữ nào nữa.
Phải mất hơn chục giây Lạc Trạm mới hoàn hồn, trái tim trong lồng ngực vừa mới an ổn chưa được bao lâu lại bắt đầu đập loạn, nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.
Lạc Trạm vẫn đang nắm cổ tay Đường Nhiễm, có lẽ do hiệu quả truyền âm của thể rắn càng làm thính lực của Đường Nhiễm thêm nhạy bén, nói một hồi, cô đột nhiên dừng lại.
Đường Nhiễm im lặng cảm nhận, rồi lại "nhìn" sang Lạc Trạm, ánh mắt càng lúc càng hoang mang: "Lạc Lạc, hôm nay tim anh không khỏe phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!