Chương 5: Thân phận

Nhà ăn Đường gia.

"Cái gì? Đường Nhiễm muốn đi tới Lạc gia cùng chúng ta?"

Đường Lạc Thiển ngồi bên bàn dài, vốn đang quệt mứt trái cây lên trên bánh mì mà đầu bếp vừa cho ra lò, nghe xong lời của cha mẹ phía đối diện, sắc mặt cô biến đổi, động tác dừng lại.

Trên bàn trầm mặc vài giây.

Thấy cha mình, Đường Thế Tân không nói lời nào, Đường Lạc Thiển đè nén cơn giận chuyển nhìn qua phía mẹ, Lâm Mạn Mân: "Mẹ, ba nói thật hả?"

Lâm Mạn Mân thần sắc không đổi, "Người lớn nói sao con cứ nghe vậy đi, hỏi gì mà hỏi nhiều vậy?"

"Nhưng người đính hôn với Lạc gia là con chứ không phải con nhỏ đó, sao lại muốn nó đi chúc thọ Lạc gia gia? Nó lấy thân phận gì mà đi cùng với con?"

"…… Cái bộ dáng ương ngạnh của con bây giờ, đừng nói là đính hôn cùng Tiểu thiếu gia họ Lạc, con xem ai dám cưới con nữa?" Đường Thế Tân rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu lên, hơi trách cứ mà nói với Đường Lạc Thiển một câu.

Đường Lạc Thiển ủy khuất, "Mẹ, mẹ nhìn ba kìa, ba còn bảo vệ cái đứa con gái nhỏ không biết nhặt được từ chỗ nào nữa chứ!"

Sắc mặt Đường Thế Tân thay đổi, hắn nhấn dao nĩa trong tay lên bàn một cái, "Đường Lạc Thiển, mày hồ nháo cũng vừa phải thôi!"

Thấy cha thực tức giận, ánh mắt Đường Lạc Thiển co rụt lại. Qua vài giây, cô nhìn xung quanh, không cam lòng mà quay đầu nhìn về phía bà cụ chưởng gia nhà họ Đường đang ngồi ở bàn dài.

Đường Lạc Thiển ủy khuất mở miệng: "Bà nội, bà thương cháu nhất, bà vì cháu mà phân xử đi bà"

"……"

Bà cụ không nhanh không chậm mà nâng mắt.

Họ hàng của bà đã mất, chồng thì cũng chết sớm. Một tay bà nuôi lớn hai đứa con, một trai một gái, còn bảo vệ được cơ nghiệp nhà họ Đường khỏi lũ sài lang hổ báo, sau lại truyền cho đứa con trai Đường Thế Tân.

Trải qua tuổi trẻ sát phạt quyết đoán như vậy, tính cách bà tất nhiên không phải dễ ở chung.

Bất quá người thân trong nhà đều biết —— con gái bà gả xa, qua nước ngoài, dưới gối chỉ còn một đứa con trai là Đường Thế Tân, con trai thì chỉ có một cô con gái duy nhất là Đường Lạc Thiển, bà cụ luôn thân thiết với đứa cháu gái này vô cùng.

Lúc trước, khi vừa phát hiện Đường Nhiễm là con cháu Đường gia rồi đón về, Đường Lạc Thiển luôn có niềm hận thù và bài xích đối với Đường Nhiễm. Quyết định đưa Đường Nhiễm ra nhà riêng sống một mình là của bà.

Người hầu trong nhà khi đó còn bất bình, rõ ràng cùng chung dòng máu với con trai mình mà không biết vì sao đãi ngộ của bà cụ với hai đứa cháu gái luôn cách biệt một trời một vực.

Đường Lạc Thiển cũng không biết lý do, nhưng cũng đủ để cô biết rằng bà nội thiên vị mình hơn: "Bà nội, bà cho cháu một câu trả lời thích đáng đi. Đây là lần đầu tiên cháu chính thức đi Lạc gia để bái phỏng ông Lạc đó, sao lại mang theo đứa con riêng —— mang theo con nhỏ Đường Nhiễm kia được."

Ngoài dự kiến của Đường Lạc Thiển, bà cụ lúc này cũng không đứng về phía cô: "Dù sao cũng là đi chúc thọ ông Lạc, ông ấy biết Đường Nhiễm, nếu không mang con cháu trong nhà theo, nghe được sao?"

Đường Lạc Thiển: "Nhưng là……"

"Hơn nữa Đường Nhiễm chỉ là con nhỏ không thấy gì, chẳng lẽ cháu còn sợ nó đoạt đi sự nổi bật của cháu?"

"Cháu? Cháu cần gì phải sợ nó? "

Đường Lạc Thiển từ nhỏ đến lớn được chiều chuộng, tất nhiên chịu không được phép khích tướng, bà cụ Hàng nói vài ba câu liền đâu vào đấy.

Lúc sau nhận ra, cô quẹt miệng, bực mình mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau bữa sáng.

Đường Lạc Thiển cùng Lâm Mạn Mân rời khỏi nhà ăn trước, bà Hàng cùng Đường Thế Tân, hai mẹ con vẫn ngồi bên bàn ăn.

"Mẹ," cân nhắc hồi lâu, Đường Thế Tân ngẩng đầu, "Con cảm thấy Lạc Thiển cùng Đường Nhiễm đều đã không còn nhỏ, chuyện về thân phận của Đường Nhiễm đã có thể nói cho tụi nó ——"

"Mày dám!" Bà cu khác hẳn bộ dạng hiền lành lúc nãy, lông mày hơi dựng, cắt ngang lời con trai. "Chỉ cần tao còn sống, chuyện này không cần thương lượng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!