Chương 48: (Vô Đề)

Ông cụ Lạc đứng nguyên tại chỗ: "Lời này của con là ý gì? Sao quà tặng đó lại là con?"

"Ý ở mặt chữ."

"Con… con nói cho rõ xem nào?"

"…"

Lạc Trạm cong khóe miệng. Anh nghiêng người sang, hai tay đút túi quần, lạnh nhạt nhìn về phía ông nội mình: "Con robot bionics ông định tặng cô ấy, bị mấy người trong phòng thí nghiệm INT làm hỏng. Khi đó không thể nào sửa chữa, cũng không có phương án dự phòng, cho nên con đã thay thế người máy đó đến bầu bạn với cô ấy."

Ông cụ Lạc phải mất một lúc mới tiếp nhận nổi tin tức này: "Cho nên trong khoảng thời gian này con liên tục ở bên ngoài là vì…"

"Đúng, cô ấy cũng chính là người con gái mà nhà họ Tiền đã nhắc đến."

Hơi thở của ông cụ Lạc bắt đầu khó khăn: "Con có thể có nhiều biện pháp tốt hơn để đền bù cho con bé, đâu nhất định phải làm thế này. Người máy kia hỏng ta có thể đặt lại con khác, để bên sản xuất hoàn thiện và chế tạo một con robot tốt hơn càng tốt!! Hơn nữa, lấy tính tình của con, sao có thể giả trang thành một con robot luôn luôn tuân lệnh vô điều kiện được chứ?"

"…"

Lạc Trạm im lặng.

Mấy giây sau, anh mới nghiêng mặt, cười khẽ: "Con cũng bất ngờ về việc mình có thể làm tốt đến vậy. Trước đây lúc ra quyết định này, con còn thoáng do dự, cảm thấy không cam tâm, bây giờ lại thấy may mắn."

Ông cụ Lạc vô cùng giận dữ mắng: "Cái gì mà may mắn với không may mắn? Anh là người thừa kế tương lai nhà họ Lạc, lại đi làm tùy tùng hầu hạ một đứa con gái mù không danh không phận!! Việc này truyền đi nhà họ Lạc giấu mặt vào đâu?"

"Vong ân phụ nghĩa mới là điều đáng xấu hổ nhất ông ạ." Lạc Trạm lạnh nhạt cười: "Con nợ cô ấy một đôi mắt lâu như thế, coi như có làm người máy cho cô ấy cũng có đáng là gì?"

"…"

Từ ánh mắt của cháu mình, ông cụ Lạc tinh tế nhìn ra thứ cảm xúc kiên định và quyết tâm mạnh mẽ, ông hoảng hốt đến bần thần.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, sắc mặt đã cực kỳ khó coi: "Con quyết tâm muốn đền bù cho con bé mà bỏ cả cuộc đời, cả tương lai của mình hay sao?"

"Cả một đời?" Lạc Trạm giật mình. Đến khi hoàn hồn, anh rũ mắt, cánh môi cong lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Có vẻ như đây đúng là điều bản thân con phải suy nghĩ."

Ông cụ Lạc: "…?"

Lạc Trạm lần nữa giương mắt, thần sắc khôi phục vẻ biếng nhác, hờ hững, nhưng đáy mắt lại đong đầy những cảm xúc sâu sắc: "Cho dù hôm nay không phát hiện ra chuyện này, con cũng vẫn quyết định như thế, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."

Ông cụ Lạc tức đến rung râu: "Con quyết định cái gì?"

Lạc Trạm: "Con không thể đính hôn với Đường Lạc Thiển, tuyệt đối không thể."

"…"

Dự cảm không lành trong lòng ông cụ Lạc càng thêm rõ ràng. Im lặng hồi lâu, ông mới buông lỏng đôi mày đang nhíu chặt, ý đồ muốn hòa hoãn không khí, từ từ khuyên bảo thằng cháu trai cứng đầu nhà mình: "Chuyện này sau hãy nói. Hai đứa đều còn trẻ, dễ xúc động là lẽ dĩ nhiên, không vội, hơn nữa ——"

Lạc Trạm không do dự cắt lời ông: "Cho nên ông à, ông hãy lựa lời nói chuyện, an ủi người nhà họ Đường cho tốt đi thôi."

Mắt ông cụ Lạc run lên: "Nói thế là ý gì?"

Lạc Trạm bình tĩnh đáp: "Kết hôn có thể, con sẽ lập tức đồng ý, nhưng vị hôn thê phải đổi thành người khác."

Ông cụ Lạc: …???

Tại cuối cầu thang dẫn đến hành lang, ở vị trí ban công hai ông cháu nhà họ Lạc nói chuyện, là Lâm Dịch và hai người hầu nhà họ Đường.

Không tò mò chuyện riêng tư của chủ là đạo đức nghề nghiệp của cái nghề này, cho nên Lâm Dịch và hai người hầu kia đều chú ý khoảng đủ xa để không nghe thấy.

Ngay tại khoảnh khắc yên tĩnh như thể cuộc cãi vã đã kết thúc thì một tiếng rít vang dội vọng đến, tiếng đập cửa chát chúa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!