Núi lửa tức giận chuẩn bị tuôn trào thì đột nhiên bị một câu nói này làm tắt lịm, ông cụ Lạc sửng sốt, ngỡ ngàng không nói lên lời.
Không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc hòa với tiếng gió rì rào len lỏi qua khe cửa kính.
Lạc Trạm rũ mắt, từ sống mũi cao thẳng đến chiếc cằm thon gọn đều toát lên vẻ lạnh nhạt, lăng lệ. Cùng là gương mặt anh tuấn, khiến người khác không thể rời mắt, nhưng chẳng còn vẻ buông thả, hờ hững ngày thường.
Cặp mắt đen huyền biếng nhác giờ phút này trầm xuống, sâu hun hút khiến người khác không hiểu anh đang nghĩ gì.
Lạc Trạm chậm rãi tiến lên khép lại cánh cửa sổ kính trước mặt.
Thời điểm anh chạm vào cửa kính, một ngọn gió lớn rít qua, xé toang tán cây bên ban công, đập mạnh vào cửa kính, đồng thời một tia sét đằng chân trời xa xăm đột ngột lóe lên rạch ngang màn đêm u tối, vén màn mây đen kịt giáng xuống rồi chìm nghỉm trong biển mây đen kịt.
Cạch. Cửa đóng lại, mọi âm thanh biến mất. Lạc Trạm xoay người nhìn thẳng vào mắt ông nội mình.
Lúc này ông cụ Lạc mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Ông nghiêm mặt hỏi: "Anh… anh đang nói mê sảng cái gì thế… Anh và Đường Nhiễm sao có thể quen biết nhau từ trước được?"
Dù lời nói mập mờ, bối rối, nhưng ánh mắt ông không một giây nào rời khỏi cháu trai mình. ông nhìn chằm chằm vào đáy mắt Lạc Trạm, như thể muốn từ nơi ấy đọc được chút manh mối nào đó.
Lạc Trạm rũ mắt, giọng nói lạnh lẽo: "Con cũng cảm thấy mình đang nói mê sảng. Mới vừa rồi trên đường quay lại đây, con còn nghĩ nếu trong ký ức của con có cô ấy, vậy tại sao một chút ấn tượng về Đường Nhiễm con đều không có."
Nghe thấy câu nói này, nội tâm đang căng ra của Lạc lão tiên sinh đột nhiên được buông lỏng. Ông giống như vừa tháo được một nút thắt cứng ở lồng ngực.
Mấy giây sau, Lạc lão tiên sinh ho lên một tiếng, trầm thấp cất giọng: "Con gặp cô bé kia rồi? Con bé nói gì với con ——"
"Con còn chưa nói xong." Lạc Trạm đột nhiên ngắt lời ông, "Ông nội, ông đang gấp cái gì?"
Ông cụ Lạc cả người cứng đờ, quay đầu lại, đối diện với cháu trai mình, mắt lạnh băng, chột dạ phản bác: "Ai nói ông gấp?"
Lạc Trạm: "Vậy thì chờ con nói xong đã."
"Con cũng nói không hề có chút ký ức nào về con bé, vậy thì còn cần nói thêm gì nữa?"
"Trong ký ức quả thực không có cô ấy." Lạc Trạm ngừng lại vào giây, nheo mắt: "Nhưng chỉ là hiện tại không có trong ký ức mà thôi."
"…"
Thân hình ông cụ Lạc hơi cứng lại.
Ánh mắt Lạc Trạm chưa hề rời khỏi người ông nội mình, hai người đều muốn thăm dò tâm tư thực sự của đối phương. Chỉ một giây bất cẩn này thôi, Lạc Trạm dường như đã nắm được điều gì, đôi con ngươi thâm trầm khẽ biến hóa: "Từ năm 12 tuổi trở về trước, con đều cẩn thận dò lại mỗi ký ức, mỗi sự kiện. Dựa theo các mốc thời gian, địa điểm để tra cứu thì dù 12 năm tuổi thơ đó buồn tẻ, vô vị nhưng con đều nhớ như in, chỉ có ký ức năm 11 tuổi là hoàn toàn trống rỗng."
Lạc Trạm đi đến trước mặt ông cụ Lạc, chậm rãi lên tiếng: "Trên đường đến đây, con đột nhiên nghĩ, nếu trong cuộc đời con phát sinh chuyện nào mà đó mà con không biết vậy thì chỉ có thể xảy ra vào năm đó —— bởi vì ký ức một năm kia của con đều là ông nói cho con biết."
Ông cụ Lạc nhíu mày: "Thì sao? Năm đó con cưỡi ngựa không may bị ngã, đầu đập mạnh xuống đất, hôn mê mấy tháng, cho nên mới mất một phần ký ức."
"Thật sự con đã hôn mê trong mấy tháng đó?" Lạc Trạm đột nhiên hỏi lại.
Ông cụ Lạc trầm giọng: "Chẳng lẽ không phải?"
Ánh mắt Lạc Trạm trầm xuống, nhiệt độ trong mắt càng ngày càng giảm.
Ông cụ Lạc bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, chỉ có thể nhíu mày tỏ vẻ không vui gắt: "Ánh mắt này của con là ý gì? Không tin cả lời của ông nội?"
Lạc Trạm: "Con vốn dĩ đã hoài nghi, dù sao nhớ lại khi đó, tốc độ khôi phục thể lực hoàn toàn không giống như bệnh nhân đã nằm giường hôn mê mấy tháng triền miên."
Ông cụ Lạc tránh ánh mắt của anh: "Tốc độ hồi phục của từng người là khác nhau, điều này chẳng nói lên gì cả."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!