Chương 45: (Vô Đề)

Đường Nhiễm đứng trên bậc thang khẽ giật mình.

Từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp, ẩm ướt, vừa lạ, vừa quen. Không biết tại sao, tim Đường Nhiễm khẽ nhói lên, những cảm xúc kỳ lạ vỡ òa trong lòng, cô vô thức rút tay lại.

Lòng bàn tay Lạc Trạm bỗng chốc trống không.

May mắn tia lý trí cuối cùng vẫn đủ kéo anh lại, kiềm chế bản năng muốn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đặt trở lại trong tay mình.

Lạc Trạm rũ mắt.

Anh biết vừa rồi mình đã quá nóng vội rồi, mặc kệ người hầu sau lưng kia đã rời đi hay không, chẳng thèm quan tâm có bị lộ thân phận, anh vẫn làm ra hành động đó.

Bởi vì anh không nhịn được, cho dù có được chọn lại, anh sẽ vẫn hành động như vậy. Nghe qua những lời kia, lại tận mắt nhìn thấy cô gái trong lòng lẻ loi, cô độc, một mình đứng trong màn đêm đơn côi, trên bậc thang trơ trọi, bất lực ngóng trông "người bạn robot" của mình. Trong giây phút đó đầu óc Lạc Trạm trống rỗng, anh vô thức hành động theo bản năng.

Bởi vì nhìn cô khổ sở dù chỉ một giây thôi anh cũng không nỡ, cũng đau lòng…

Về phần cục diện hiện tại…

Lạc Trạm khó có khi chột dạ, giương mắt nhìn cô gái dường như đã hoàn hồn sau bất ngờ vừa rồi. Là một "người máy bionics", trong tình huống này, anh chỉ có thể chờ đợi Đường phản ứng lại, mới ứng đối tiếp được.

Đường Nhiễm ngẩn người vài giây, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô gái nhỏ không có biểu hiện nào khác lạ, chỉ ngơ ngác một chút, rồi chậm rãi lên tiếng: "A."

"Đây là chức năng mới sao, Lạc Lạc?"

Lạc Trạm im lặng hai giây, bất đắc dĩ đáp: "Vâng."

"Hơi ngứa, lại còn là lạ nữa." Đường Nhiễm cúi đầu, khẽ cười: "Giống như bị điện giật một cái vậy. Lạc Lạc không phải cậu bị hở mạch điện đó chứ."

Im lặng hồi lâu, giọng nói máy móc kia lại vang lên: "Đã kiểm tra toàn bộ hệ thống, không có dấu hiệu hỏng hóc, chủ nhân yên tâm."

"Tôi nói đùa thôi." Đường Nhiễm cười nói.

Ngồi một lúc, Đường Nhiễm chống gậy dò đường đứng lên: "Nhưng mà đêm nay sao thế? Hình như cửa hàng trưởng đến muộn, mà còn chưa chào hỏi nhau câu gì đã để cậu ở lại rồi rời đi?"

"…"

Không gian lâm vào yên tĩnh, đối phương không trả lời, Đường Nhiễm lại chẳng mấy nghi ngờ chỉ đơn thuần nghĩ: Có phải khi lâm vào tình huống không thể giải thích, hoặc không được lập trình để hiểu, thì người máy này sẽ im lặng.

… Aiz không giống "Lạc Lạc" hỗ trợ bằng giọng nói cài đặt trong điện thoại…

Nhớ đến đây, Đường Nhiễm đột nhiên bật cười: "Cậu không giống "Lạc Lạc" kia chút nào. Nếu như cậu ta nghe thấy một vấn đề mà mình không hiểu, sẽ không im lặng như cậu mà còn trả lời linh ta linh tinh đến khi người khác đau đầu mới thôi."

Lạc Trạm: …

Thật là một sự so sánh không còn gì để nói.

Đường Nhiễm không biết đang nghĩ gì, ánh mắt sáng lên, khuôn mặt rạng rỡ: "Hay là tôi đưa cậu đi giới thiệu với "Lạc Lạc" kia nhé.?"

Lạc Trạm đột nhiên có dự cảm không tốt, anh rất muốn từ chối, nhưng người máy mô phỏng sinh vật là loại robot được lập trình chỉ có "phục tùng" không có "phản đối" chủ nhân.

Lạc Trạm im lặng, cảm thán trong lòng, cuối cùng bất đắc dĩ đáp: "Vâng, chủ nhân."

Đường Nhiễm cong cong mắt, cười đến vui vẻ: "Vậy chúng ta về thôi."

"…"

"Lạc Lạc?"

"Bởi vì chủ nhân nhắc đến vấn đề lỗi vận hàng, nên tôi cần trở lại hòm máy để chạy lại chương trình kiểm tra cục bộ, dự tính tốn tầm 3 phút. Xin chủ nhân về phòng trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!