Tại cổng chính nhà họ Đường, có một chiếc xe còn tới sớm hơn đội xe của nhà họ Lạc. Hai thanh niên trẻ tuổi bước xuống xe, nhưng không đi vào, chào hỏi mấy câu với bảo vệ rồi đứng đó trò chuyện.
Ban đầu bảo vệ còn định tới hỏi thăm, nhưng nhớ lời chủ nhà thông báo từ sớm hôm nay nhà đón khách quý, không biết đây có phải đội xe đi trước hay không, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không dám làm bừa.
Chỉ một lát sau, nhà họ Đường lại nhận được tin là đội xe của nhà họ Lạc đang đến gần.
Đích thân ông cụ Lạc tới gặp, bên phía chủ nhà cũng là người có địa vị cao nhất ra tiếp đón. Bà cụ nhà họ Đường à con trai Đường Thế Tân, con dâu Lâm Mạn Mân và cháu gái Đường Lạc Thiển đã chờ sẵn ở cửa chính.
Vì chuẩn bị đón tiếp ông cụ Lạc, những chậu hoa cây cảnh bày ở sân trước đã được sửa sang cắt tỉa từ hôm trước. Xong xuôi, bà cụ còn quét mắt xem hết lại một vòng, đang chuẩn bị gật đầu vừa ý thì thấy hai thanh niên đứng cạnh một xe chuyên chở.
Ánh mắt bà cụ dừng lại trên hai người họ, bà nhíu mày, quay sang bên cạnh hỏi: "Thế Tân, hai cậu thanh niên kia là người làm trong nhà à?"
Đường Thế Tân nghe vậy, nhìn theo hướng bà hỏi, đến khi thấy rõ mặt hai người nọ, ông hơi ngạc nhiên.
Bảo vệ cửa chính và những người khác có thể không biết hai cậu thanh niên này, nhưng Đường Thế Tân đã nhận ra —— không ai khác, là Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa của phòng thí nghiệm INT.
Đường Thế Tân còn đang không hiểu sao hai người này lại ở đây, nhưng ông vẫn phải trả lời mẹ mình: "Không phải ạ, đó là bạn học của Lạc Trạm."
"Bạn học của Lạc Trạm?" Bà cau mày càng chặt, "Sao con biết?"
Đường Thế Tân: "Hai cậu đó cũng thường lui tới, là người phụ trách robot mô phỏng mà ông cụ Lạc đặt mua từ nước ngoài về cho Tiểu Nhiễm."
Ánh mắt bà cụ càng thêm sắc lạnh, lập tức đáp lời: "Thế sao hôm nay bọn họ cũng tới?"
Đường Thế Tân lắc đầu: "Con cũng không rõ."
Trầm tư mấy giây, bà vẫy tay, người quản gia trực hôm nay vội bước tới: "Vâng thưa bà."
"Gọi hai cậu thanh niên kia lại đây."
"Vâng ạ."
Quản gia nhanh nhẹn xoay người đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã dẫn theo Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa tới.
Lâm Thiên Hoa còn có chút ngại ngùng, nhưng dường như Đàm Vân Sưởng đã quen, nở nụ cười xán lạn như hoa, bước đến chào hỏi Đường Thế Tân trước: "Ôi khéo quá chú Đường, không ngờ hôm nay lại gặp chú."
"…"
Đường Thế Tân đang đứng trước cửa nhà mình, không biết có phải bị chữ "khéo" này chặn họng hay không, mà ngây ra một lát mới bất đắc dĩ cười.
Ngay sau đó, Đàm Vân Sưởng lại nhìn sang bà cụ tuy vóc dáng không cao nhưng ánh mắt rất uy nghiêm bên cạnh, trên mặt anh vẫn nguyên nụ cười cợt nhả: "Đây chắc là bà nội Đường phải không ạ?"
Tục ngữ nói, không đánh người mặt cười.
Bà cụ dù không thích đám hậu bối tính cạnh lỗ mãng, nhưng cũng không trách cứ, chỉ lạnh nhạt đáp: "Cậu biết tôi?"
"Sao mà không biết được ạ?" Đàm Vân Sưởng đứng thẳng người lên, làm bộ vô cùng quen thuộc tiếp lời, "Cháu còn thường xuyên nghe Tiểu Nhiễm nhắc đến bà mà —— Chắc bà không biết cháu, cháu là bạn của Tiểu Nhiễm, nghe nói mấy năm nay bà luôn chăm lo cho Tiểu Nhiễm, đối xử với con bé tốt vô cùng, không khác gì cháu gái ruột, cháu luôn mong có cơ hội gặp mặt để cảm ơn bà."
"…!"
Bà cụ biến sắc.
Nhưng nhìn Đàm Vân Sưởng mà xem, từ nụ cười đến giọng điệu đều hết mực chân thành, chỉ kém nước bật ngón tay cái lên mà ca ngợi.
Ở nhà họ Đường này, đến ngay cả con kiến trong bụi cỏ cũng biết, trước nay bà cụ đối xử với vị nhị tiểu thư kia bạc bẽo đến cỡ nào.
Thế nên đối với bà, từng câu từng chữ ngọt ngào của Đàm Vân Sưởng không khác nào những lời chế nhạo, mặt mày bà tối sầm lại.
Người hầu xung quanh luôn tay lau mồ hôi, không dám ngẩng đầu, chỉ có Đường Thế Tân và Đường Lạc Thiển đứng cạnh trố mắt sững sờ nhìn Đàm Vân Sưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!