Chương 43: (Vô Đề)

Ba chiếc xe ô tô màu đen nối đuôi nhau lao đi. Lạc Trạm bị "cưỡng ép" lên chiếc xe thứ 2, ngồi giữa hai gã vệ sĩ cao to. Hai tên một trái một phải mặc âu phục đen mặt xanh tím, không ai lành lặn. Nghiễm nhiên muốn phủ đầu Lạc Trạm nên có tỏ vẻ âm trầm.

Nhưng đương nhiên Lạc tiểu thiếu gia chẳng thèm để ý đến điều này. Trận xô xát vừa rồi quả thực khiến anh tiêu hao không ít thể lực, khi lên xe liền ngả người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đội trưởng bên kia hiển nhiên không yên tâm về vị thiếu gia "ác ma" này, cẩn thận đứng bên cạnh chỉ huy đàn em áp tải Lạc Trạm vào băng ghế. Đâu vào đó mới mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.

"Kéo rèm lên." Đội trưởng nghiêm nghị dặn dò hai tay đàn em ngồi phía sau.

Hai người đồng thời đưa tay kéo rèm cửa.

Nghe thấy động tĩnh, Lạc Trạm ngả người trên ghế, mắt vẫn nhắm nghiền, nhàn nhạt nói: "Nếu các anh thật sự không yên lòng như thế, thà dứt khoát còng tay tôi lại có phải nhẹ nhàng hơn không?"

Tên đội trưởng nhìn Lạc Trạm qua kính chiếu hậu: "Chúng tôi nhận ủy thác từ khách hàng, chỉ có thể dốc lòng hoàn thành, mong thiếu gia không trách tội. Người của nhà họ Lạc quá cao minh, không chuẩn bị tốt, ngộ nhỡ trên đường xảy ra vấn đề gì, chúng tôi không đảm đương nổi trách nhiệm này."

"Đừng hiểu lầm," Lạc Trạm nghe thấy câu này, lặng lẽ nhắm mắt: "Tôi chỉ không muốn kéo dài thời gian nên góp ý chân thành với mấy người thôi."

Lạc Trạm nói xong, cực kỳ phối hợp giơ hai tay lên: "Muốn còng tay à? Vậy thì làm đi, xong còn tranh thủ thời gian xuất phát. Buổi tối tôi còn có việc."

Tên đội trưởng kia có vẻ bị sự "chân thành" của Lạc tiểu thiếu gia đả động, cũng có thể vì lo lắng lúc ra tay làm vị thiếu gia này bị thương không ít, cho nên mới khiến hành động, ngôn từ của vị "ác ma" trong truyền thuyết này khác lạ một trời một vực so với hiểu biết của bọn họ ngày thường…

Cho nên khi tên đội trưởng xác nhận chắc chắn thái độ phối hợp của Lạc tiểu thiếu gia không phải hư tình giả ý, mới trịnh trọng hỏi: "Tiểu thiếu gia buổi tối cậu có việc vô cùng quan trọng sao? Nếu vậy, tôi có thể giúp cậu gọi điện cho quản gia Lâm, để ngài ấy sắp xếp giúp."

Lạc Trạm mất hết cả hứng, đặt tay xuống, kinh khỉnh đáp: "Chú ấy không sắp xếp nổi."

Đội trưởng: "???"

Lạc Trạm: "Buổi tối hằng ngày tôi đều có việc cần làm, vả lại việc đó chỉ tôi làm được. Không ai thay thế nổi."

Đội trưởng chần chờ hồi lâu mới lên tiếng: "Mạo muội hỏi, cậu… bận làm thêm ngoài giờ chăng?"

"…"

Nghe xong câu này, hai tay vệ sĩ mặc âu phục đen ngồi hai bên mặt mày không vui, đột nhiên nhìn về phía cậu thiếu gia trẻ tuổi lộ vẻ kính nể.

Lạc Trạm đang tựa người vào ghế, khẽ mở mắt thở dài: "Làm thêm ngoài giờ? Cũng coi như là thế —— mà anh vẫn không chịu lái xe đi à, muộn "giờ làm thêm" của tôi bây giờ."

"Tôi hiểu rồi, tiểu thiếu gia. Tôi nhất định sẽ mau chóng đưa cậu đến nơi tập hợp với lão gia và quản gia Lâm, hi vọng việc tối nay không ảnh hưởng đến việc riêng của cậu."

"…"

Ba chiếc xe, một trước một sau và chiếc ở giữa chở Lạc Trạm đã chuẩn bị sẵn sàng, tên đội trưởng ra hiệu, toàn đội quy củ xuất phát.

Nửa giờ sau.

Tại một khu vực gần ven đường, sát nhà lớn nhà họ Đường, xe dừng lại, cửa được mở ra. Quản gia Lâm vẻ mặt tươi cười đứng chờ sẵn ngoài cửa, khom lưng, vui vẻ nói: "Hôm nay đã đắc tội rồi, tiểu thiếu gia."

Người thanh niên trẻ tuổi đang lười biếng tựa vào thành xe ung dung mở mắt, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan tinh xảo, đẹp đẽ không tì vết —— chỉ có bên khóe môi trái xuất hiện vết xước màu đỏ hồng nhàn nhạt. Trên nền da trắng ngần càng thêm nổi bật, chói mắt.

Lạc Trạm quay đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Dịch một lát, mới nhếch môi cười: "Thì ra là quản gia Lâm thu xếp, thảo nào cặn kẽ, chu đáo đến thế."

Qquản gia Lâm rũ mắt, nụ cười ôn nhã vân thường trực trên mặt, không lên tiếng.

Lạc Trạm cũng chẳng muốn so đo với ông Lâm Dịch này. Anh lướt qua vai của Lâm Dịch, nhìn ra bên ngoài.

Hai giây sau, Lạc Trạm nheo mắt: "Đây là đường cái, phía nam, dẫn đến nhà lớn nhà họ Đường?"

Lâm Dịch không khỏi ngạc nhiên: "Sao tiểu thiếu gia biết?"

Đương nhiên là bởi vì tối nào anh cũng đi con đường này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!