Lúc Lạc Trạm trở lại phòng thí nghiệm chuyên dụng của trường K, sắc trời bên ngoài đã dần tối đen.
Hắn đẩy cửa đi vào, mấy thành viên INT đang thảo luận quanh bàn hội nghị đều sửng sốt.
Mạnh Học Vũ đứng ở cạnh cửa, sắc mặt kì quái mà nhìn Lạc Trạm: "Anh Trạm, không phải là anh đi đến cửa hàng à, làm sao mà bây giờ mới về?"
"Đúng vậy," người bên cạnh nói, "Chúng ta còn tưởng rằng anh về nhà mừng thọ lão gia trước rồi chứ."
"……"
Lạc Trạm không muốn chửi tục, chỉ lười nhác vác khuôn mặt lạnh lùng đi đến trước ghế sofa. Hắn ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt. "
"Không về nhà mà đi giúp đỡ người khó khăn. "
"Khó khăn?" Mạnh Học Vũ bất an.
Lạc Trạm nhắm mắt nói chuyện, thanh âm lười nhác lãnh đạm, cũng không nghiêm túc, "Trời mưa nên đỡ một cô gái mù đi qua đường."
Mạnh Học Vũ không kịp đáp lời thì đã có người cười rộ lên, "Á, anh Trạm hiện tại có lòng nhân ái đến vậy sao? Nhưng sao mà cái "đường cái" này dài quá vậy? Tính theo thời gian thì mấy người bọn anh đi hết một nửa đường cao tốc 103 phía Đông à?"
Lạc Trạm nhíu mày, "Không mang điện thoại, ngày mưa lại không bắt được tắc xi, anh đi bộ về."
Mọi người sững người.
Qua vài giây, cả lũ nhìn nhau, xúm lại gần nhau bàn tán xì xầm.
"Tình huống là sao vậy? Trời mưa đó nha, đã vậy còn đi bộ về, thế mà tâm trạng của anh Trạm vẫn tốt như vậy? "
"Bình thường là phải nóng nảy lắm rồi đó. Mà Mạnh Học Vũ, chú hôm nay mạng lớn, chọc phải quả bom như vậy mà vẫn còn sống."
"Nói thế tức là hôm nay tâm trạng anh Trạm không tồi?"
"Thế này không khoa học nha, rõ ràng trước khi đi còn rất bực bội."
"Gặp quỷ gặp quỷ."
"……"
Tai Lạc Trạm rất thính, mấy đứa bàn tán bên kia đương nhiên là nghe thấy, chỉ là hắn lười nên bỏ qua.
Trên thực tế chính hắn biết, việc mà coi là "gặp quỷ " không phải là mấy việc này —— ngày mưa dù không có tắc xi, nhưng xe buýt thì sẽ không đến trễ.
Rõ ràng trong túi quần hắn có tiền xe mà cô gái nhỏ "chi trả" để hắn đi về, nhưng khi đến trạm xe buýt, hắn lấy tiền ra, đặt ở lòng bàn tay, nhìn một lúc, không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì lại cất vào.
Sau đó hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc mình có mang theo tiền, mà dứt khoát đi bộ hai trạm xe để về.
…… Chắc là thiếu ngủ khiến người ta bị thiểu năng trí tuệ.
Nghĩ đến đây, Lạc Trạm trợn mắt ngồi dậy, khuỷu tay chống lên đầu gối. Hắn liếc khóe mắt, nhíu mày nhìn mọi người, "Đàm Vân Sưởng đâu?"
Có người cười trộm, "Đàm học trưởng biết anh trở về chắc chắn muốn "xử lý" anh ấy nên đã chạy từ sớm."
Lạc Trạm mặt không cảm xúc: "Ai đem trợ lý giọng nói nhân tạo hoàn thành rồi đưa cho nó?"
"……"
Biểu cảm gương mặt của một vài người lập tức trở nên vi diệu.
Đoàn đội INT có mấy thành viên là mới gia nhập ở học kì 1, không biết Lạc Trạm đang nói đến cái gì, liền vì tò mò mà thò đầu ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!