Chương 39: (Vô Đề)

Đường Nhiễm không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông bên ngoài, vì vậy cũng không biết tối hôm đó tâm hồn nhỏ bé của Tiền Thân Hào đã phải chịu sự chấn động ghê gớm đến mức nào.

Sau khi Lạc Trạm đuổi được Tiền Thân Hào đang ngơ ngác với những hoài nghi về cuộc đời rời đi thì cũng là lúc quán cơm và quản gia nhà họ Tiền mang đồ ăn với quần áo đến.

Hai người ăn xong bữa tối, Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, theo thời gian đã hẹn trước với bệnh viện, Lạc Trạm lái xe chở Đường Nhiễm đến bệnh viện, nhận kết quả báo cáo tổng hợp, sau đó theo chỉ dẫn của y tá đến phòng của Gia Tuấn Khê.

Hiện tại Gia Tuấn Khê chỉ quản lý hoạt động, rất ít khi tự mình khám bệnh. Không phải trường hợp đặc biệt hoặc có giao tình thì căn bản không thể hẹn được ông ta, đừng nói đến việc nhờ ông ta đích thân khám.

Lạc Trạm đã gọi cho ông ta lần nữa, xác nhận thời gian ông ta có thể xem bệnh, cho nên buổi sáng hai người có mặt đúng giờ tại văn phòng của Gia Tuấn Khê.

Phòng làm việc của ông ta ở tầng cao nhất của bệnh viện, trước phòng có 1 bàn lễ tân.

Khi hai người vừa ra khỏi thang máy, cô gái lễ tân nhanh nhẹn bước đến lịch sự hỏi hai người có hẹn trước hay không, sau đó gọi điện thông báo với Gia Tuấn Khê, chờ ông ta trả lời, lúc này mới đặt điện thoại xuống, nhìn Đường Nhiễm và Lạc Trạm hòa nhã nói: "Hai vị mời đi bên này. Thẳng hành lang, sau đó rẽ phải. Căn phòng cuối cùng bên trái chính là phòng làm việc của viện trưởng chúng tôi."

Lạc Trạm gật đầu: "Cảm ơn."

"À. Đúng rồi." Cô lễ tân nhìn chàng trai trẻ tuổi, anh tuấn như tranh trước mặt, cậu thanh niên gương mặt lạnh lùng, cặp mắt đen như mực lạnh nhạt nhìn cô ta. Cô ta thoáng bối rối, sau đó cẩn thận dặn dò: "Tính tình viện trưởng nhà chúng tôi tương đối… nghiêm túc. Các vị đến cửa phòng đừng quên gõ cửa."

"Tôi hiểu. Cảm ơn cô."

Lạc Trạm lên tiếng, đỡ Đường Nhiễm chậm rãi đi vào bên trong.

Sau khi rẽ vào hành lang, Đường Nhiễm ước lượng khoảng cách, xác định cô lễ tân kia không thể nghe được cả hai trò chuyện mới lên tiếng: "Quả nhiên cửa hàng trưởng nói rất đúng."

Lạc Trạm nhấc mí mắt: "Anh ta nói cái gì?"

Đường Nhiễm: "Anh ấy nói, Lạc Lạc bên ngoài rất được hoan nghênh, nhất là khi họ chưa biết gì về anh."

"Hử?"

Đường Nhiễm cười khẽ: "Bởi vì chưa biết tính tình và gia thế gia đình anh, cho nên họ lấy lòng anh cũng không cố kỵ nhiều thứ. Chỉ đơn thuần là tâm tư ngưỡng mộ thôi."

"Anh ta còn nói cái gì nữa?"

"Còn nói…"

Đường Nhiễm cúi xuống, học theo điệu bộ của Đàm Vân Sưởng, đè giọng nói trong trẻo hằng ngày xuống, trầm giọng: "Vị tiểu tổ tông này của tụi anh, chính là một người đàn ông không những có thể dựa vào gia thế, mà cũng có thể dựa vào khuôn mặt, dáng người, kể cả đầu óc để kiếm cơm ăn."

Lạc Trạm dừng lại.

Đường Nhiễm phát hiện ra có điều gì đó không đúng, khó hiểu ngẩng đầu: "Sao vậy, Lạc Lạc?"

Lạc Trạm nheo mắt, cúi đầu nhìn cô: "Em vừa gọi tôi là gì?"

"Lạc Lạc nha."

"Trước đó."

"A… là cách xưng hô của cửa hàng trưởng với anh, anh ấy hình như đều xưng hô như thế khi nhắc đến anh."

Lạc Trạm: "Bọn họ có thể gọi như thế, em không được."

Đường Nhiễm mờ mịt: "Vì sao ạ?"

Lạc Trạm im lặng một lát, cau mày, thấp giọng đáp: "Tuổi tác giữa anh trai và em gái là đủ xa rồi, nếu là tổ tông chẳng phải bối phận càng quá thể đáng hơn à? Không được."

"Vậy được rồi." Đường Nhiễm vẫn như cũ, không thể giải thích được suy nghĩ của cái người này, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn gật đầu, chấp nhận: "Lạc Lạc đã không thích, về sau em sẽ không gọi như thế nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!