Chương 37: (Vô Đề)

Sau khi Đường Nhiễm trả lời xong, không khí lâm vào yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này khiến Đường Nhiễm buồn rầu suy nghĩ có phải vừa rồi mình đã nói sai gì không. Đột nhiên tiếng cười ở khoảng cách thật gần truyền đến. Tiếng cười buồn bực, bất đắc dĩ nhưng âm thanh rất êm tai, lại quen thuộc. Hiển nhiên là của Lạc Trạm.

Đường Nhiễm khó hiểu mờ mịt một lúc, sau đó hỏi: "Lạc Lạc, sao anh lại cười, có phải em nói gì sai rồi không?"

Lạc Trạm không trả lời mà hỏi lại: "Giáo viên dạy chữ nổi cho em, chẳng lẽ không dạy em…"

Nghe được một nửa câu đầu, không có nửa sau, khiến Đường Nhiễm càng hiếu kỳ: "Dạy em cái gì?"

"Không có gì." Lạc Trạm bất đắc dĩ sờ sờ đỉnh đầu cô: "Nếu như cô ta dám dạy, đại khái tôi sẽ càng phải dạy cho cô ta một bài học."

Đường Nhiễm bị anh kích thích tính hiếu kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hẳn: "Lạc Lạc, đáp án là gì?"

"Lần sau," Lạc Trạm đi ra khỏi xe, cúi người chống tay vào cửa xe bên ghế lái phụ, vây Đường Nhiễm trong không gian của mình, nhàn nhạt cười: "Lần sau sẽ nói cho em biết."

"… Dạ."

Cô gái nhỏ có chút không vui, nhưng tính tình Đường Nhiễm uyển chuyển, biết tiến biết lùi, vì vậy chỉ gật đầu, thuận theo sự giúp đỡ của Lạc Trạm bước xuống xe.

Lạc Trạm phủ áo choàng của mình che cả người Đường Nhiễm, còn cẩn thận kéo lại.

Đường Nhiễm buồn buồn chui từ trong áo ra: "Thế nhưng nếu ông Lạc biết, thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Động tác điều chỉnh áo khoác của Lạc Trạm dừng lại, sau đó anh khẽ xì cười, không hề lo lắng, tiếp tục việc đang làm: "Chỉ cần không biết em là ai, ông ấy nhiều nhất chỉ có thể tìm người điều tra hành động gần đây của tôi thôi."

Đường Nhiễm ngây người hai giây: "Sẽ tra ra gì sao?"

"Đương nhiên. Thời đại 4.0, thế giới càng phát triển con người phụ thuộc nhiều vào công nghệ. Mọi hành vi, dữ liệu đều được lưu trữ, quay chụp lại bởi trí tuệ nhân tạo và các sản phẩm công nghệ thông tin, cho dù là ai cũng không thể "vô hình" trong xã hội được." Lạc Trạm chừa lại một khe hở để Đường Nhiễm không bị ngạt thở, xong xuôi mới thu tay lại, thản nhiên mỉm cười: "Cho nên chúng tôi thường nói đùa nhau, làm cái nghề này chẳng khác nào tự gài lưới bẫy mình."

Giọng nói của Đường Nhiễm hơi cao lên, thể hiện rõ tâm trạng hưng phấn, vui vẻ: "Nghe thú vị đó."

Lạc Trạm hỏi: "Thích cái này à."

Đường Nhiễm gật đầu: "Trước kia nghe cửa hàng trưởng nói, em cảm thấy rất hứng thú."

"Đợi mắt em tốt rồi, tôi sẽ dạy cho em." Lạc Trạm cười nói.

Đường Nhiễm do dự một chút, lẩm bẩm: "Nếu như mắt em có thể trị khỏi, em muốn thi vào trường trung học trực thuộc đại học K."

"?" Lạc Trạm khẽ giật mình, nhắm mắt lại: "Em đang ghét bỏ tôi đấy à?"

Đường Nhiễm im lặng hai giây, chậm rãi lắc đầu.

Thấy biểu hiện chột dạ rõ ràng trên khuôn mặt cô, Lạc Trạm vừa bực mình, vừa buồn cười: "Em có biết mình vừa từ chối lời mời của vị siêu đàn anh có thành tích huyền thoại – người đã thu được không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ của đại học K trong suốt thời gian qua?"

Đường Nhiễm không hiểu nhíu mày.

Lạc Trạm đi đến bên cạnh, xoay người, khoác vai cô chậm rãi đi về hướng biệt thự: "Nhóc con, về sau em sẽ hối hận cho mà xem."

Câu này thì đương nhiên Đường Nhiễm nghe hiểu.

Cô cúi đầu, suy nghĩ mấy giây, nhẹ giọng nói: "Về sau hối hận rồi, thì có được đổi ý nữa không?"

Lạc Trạm lạnh nhạt cười: "Cơ hội người khác cầu còn không được mà em lại thẳng thừng cự tuyệt như thế, đương nhiên ——"

Hai chữ "Không được" này mắc kẹt tại yết hầu, im lặng mấy giây, Lạc Trạm cảm thán nói: "Có thể."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!