Lạc Trạm nói xong, cô gái bên cạnh bàn gỗ im lặng một hồi lâu. Đắn đo, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc Đường Nhiễm cũng ngẩng mặt lên, buồn rầu mở miệng: "Hòm tiết kiệm của em vẫn để ở nhà cũ."
Lạc Trạm: ???
Cô gái tiếc nuối than nhỏ: "Tiền xu, tiền lẻ tiết kiệm đều ở hết trong hòm, nhà hiện tại không có."
Im lặng hồi lâu, Lạc Trạm bật cười chịu thua, bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi nói đến vậy, mà em chỉ nghĩ đến cái này?"
Đường Nhiễm do dự một chút, chần chờ nói tiếp: "Vậy em phải suy nghĩ thế nào?"
Lạc Trạm không đáp, chỉ khẽ nheo mắt.
Một lát sau, anh rũ mắt, lười biếng cười lên: "Được rồi coi như tôi chưa nói gì."
"…Dạ."
Lạc Trạm không có tâm trạng ăn uống. Anh nhẹ nhàng buông đũa, lẳng lặng nhìn cô gái đối diện.
Vẫn giống như lần đầu ăn cùng nhau, khi ăn cơm cô rất chuyên chú. Khuôn mặt Đường Nhiễm vốn là trái xoan, nhưng lúc ăn cơm hai má phồng lên, tròn trịa đáng yêu như một con vật nhỏ, khiến người khác nhịn không được chỉ muốn độc ác nhéo một cái.
Lạc Trạm ho nhẹ một tiếng, nghiêng mắt, đè nén tâm tư đang ngo ngoe dưới đáy lòng.
Đường Nhiễm bị tiếng ho này của anh khiến rời sự chú ý. Phát hiện đã lâu rồi không thấy người đối diện động đũa, cô nuốt đồ ăn xuống, nhẹ giọng hỏi: "Anh ăn xong rồi à?"
"Ừm."
"Em ăn hơi chậm." Cô ngượng ngùng cười: "Em sẽ ăn nhanh hơn. Chờ em chút."
Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi, đáp: "Tôi không vội, ăn càng chậm càng tốt."
Đường Nhiễm: …?
Không cẩn thận nói ra điều trong lòng khiến vị tiểu thiếu gia nào đó được một phen chột dạ, nhưng Lạc Trạm không hổ là Lạc Trạm, ngay lập tức đã khôi phục lại thái độ bình thản, hờ hững cười: "Hôm nay thời tiết rất thoải mái, ngồi phơi nắng thêm chút nữa, thuận tiện trò chuyện với em."
Đường Nhiễm ngu ngơ hỏi: "Nói chuyện gì được ạ?"
Lạc Trạm im lặng.
Mấy giây sau, Lạc Trạm siết chặt bàn tay, ngữ khí lạnh nhạt, băng lãnh: "Tâm sự về anh bạn trúc mã của em đi."
"Dạ?"
"Ví dụ… như thông tin cá nhân của cậu ta…" Lạc Trạm lạnh lẽo nhếch khóe môi, "Thuận tiện sau này sẽ sắp xếp người nghe ngóng thông tin giúp em."
Đường Nhiễm tiếc nuối nói: "Nhưng em cũng không biết rõ về cậu ấy lắm, thời gian chúng em quen biết rất ngắn, chỉ có mấy ngày."
Nghe câu này, cảm xúc trong lòng anh thoáng thả lỏng, bàn tay đang siết chặt lặng lẽ buông ra: "Vậy nói tôi nghe hai người quen nhau mấy ngày. Em còn nhớ rõ thời gian, địa điểm, không?"
"Đương nhiên là nhớ." Nói xong, cô bé nghiêm túc gật đầu để bày tỏ sự chắc chắn của mình.
"…"
Tâm trạng mới vừa buông lỏng của Lạc tiểu thiếu gia lại căng lên.
Đúng là tự ngược.
Lạc tiểu thiếu gia lần đầu ghét bỏ bản thân đến thế, tự chửi thầm chính mình trong lòng.
Cô bé đối diện bàn rũ mắt, khóe môi hơi cong lên lộ ra ý cười dịu dàng, thanh nhã: "Quen biết cậu ấy là khoảng thời gian vui vẻ nhất của em ở cô nhi viện, cho nên dù đã lâu thật lâu em cũng không bao giờ có thể quên được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!