Chương 28: (Vô Đề)

Đàm Vân Sưởng vốn chỉ nói đùa là "Mối tình đầu", vì dù sao cô nhóc cũng mới mười sáu tuổi, còn luôn ngoan ngoãn ở nhà, nhìn kiểu gì cũng không giống người có mối tình đầu.

Nhưng sau khi Đường Nhiễm bổ sung xong, Đàm Vân Sưởng mới xấu hổ. Hắn cúi đầu nói thầm: "Quen biết từ nhỏ, đây không chỉ là mối tình đầu, mà còn là thanh mai trúc mã nha……"

Đàm Vân Sưởng không nói lớn, nhưng tai Đường Nhiễm lại nhạy, không hề bỏ sót chữ nào. Cô suy nghĩ hai giây mới lắc đầu, "Không phải thanh mai trúc mã, chúng ta quen biết từ rất sớm, nhưng thời gian ở chung cũng không nhiều."

"Là mối tình đầu sao?" Âm thanh máy móc thanh âm đột nhiên chen vào nói. Đường Nhiễm ngẩn ra, quay người lại, cô cong khóe mắt, "Đến cả vùng ngôn ngữ này Lạc Lạc cũng có ư?"

"Khụ khụ……" Đàm Vân Sưởng gượng cười, nói giúp Lạc Trạm, "Người máy này có chức năng đối thoại rất lợi hại."

"Ừm." Đường Nhiễm gật gật đầu, nghiêm túc nghĩ đến vấn đề mà "Người máy" hỏi.

Im lặng vài giây, ba người tận mắt thấy, khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ bên cạnh bàn chậm rãi nổi lên một chút ửng hồng.

Giọng cô dịu lại: "Em rất thích cậu ấy."

"……" Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa đã không dám nhìn vẻ mặt Lạc Trạm.

Cảm nhận được luồng áp suất thấp truyền tới từ người nào đó, Đàm Vân Sưởng chỉ có thể căng da đầu mà nói: "Này, Đường Nhiễm, lúc mà em với thằng nhãi đấy quen biết thì hai đứa mới chỉ là lũ nhóc thôi, sao mà biết cái gì là thích hay không thích……"

Đường Nhiễm khẽ nhíu mày, có chút không đồng tình mà giương mắt, ngồi thẳng dậy, "Cậu ấy là người đẹp nhất mà em từng gặp, em biết là em thích cậu ấy."

"…………"

Đàm Vân Sưởng run sợ trong lòng mà nhìn về phía đối diện mình ―― Lạc tiểu thiếu gia vẫn mang khuôn mặt "họa thuỷ" ngàn năm không đổi, vẫn dụ dỗ tấm lòng của các nữ sinh trường K đại như xưa, nhưng lại lạnh lùng cong khóe môi lên.

Thật ra, cái đó không thể coi là một nụ cười.

Đàm Vân Sưởng lau mồ hôi, thu tầm mắt lại, nói cô gái nhỏ ngây thơ những câu "Lời đẹp ý hay": "Đường Nhiễm, em còn nhỏ, cũng không thể lấy vẻ ngoài làm tiêu chuẩn tìm bạn trai."

"……" Cô nhóc phồng má, không nói chuyện.

Hiếm khi thấy Đường Nhiễm giận dỗi lung tung, Đàm Vân Sưởng càng đánh giá được sức nặng của thằng nhóc kia trong lòng cô gái nhỏ. Biết là nếu mình chê người ta cũng chỉ làm Đường Nhiễm không thoải mái trong lòng, hắn chỉ đành đi đường vòng để mà "cứu quốc".

Đàm Vân Sưởng chuyển đề tài: "Hơn nữa nếu mà dựa theo khuôn mặt để chọn, thì có một người em tuyệt đối không được chọn."

Đường Nhiễm không kìm được mà tò mò, "Ai?"

Đàm Vân Sưởng: "Lạc Trạm nha."

Đường Nhiễm ngẩn người.

Tuy rằng chính chủ đang ngồi đối diện mình, nhưng lúc này Đàm Vân Sưởng cũng không thèm để ý: "Không phải anh thổi phồng vấn đề nhưng cái tính của vị thiếu gia ở phòng thí nghiệm tụi anh dù gì em cũng đã được trải nghiệm ――"

Đường Nhiễm nhíu mày, nhỏ giọng phủ định: "Tính tình Lạc Lạc khá tốt."

Đàm Vân Sưởng theo bản năng muốn cười lạnh một tiếng, nhưng nhận ra cái cách xưng hô này còn mang theo một ý nghĩa to lớn, lại nhớ đến một mớ mà nãy giờ mình vừa nhìn thấy trước mắt, hắn lại chỉ đành nghẹn khuất mà im lặng.

"Đó chỉ là trước mặt em thôi… Với cái tính thiếu gia như vậy, nếu không nhờ bộ mặt "họa thuỷ" thì dù bối cảnh có tốt đến mấy, sớm muộn gì cũng bị chị em trong trường K đại đồng lòng trùm bao tải, thả trôi sông."

"……"

Đường Nhiễm rơi vào trầm tư.

Đàm Vân Sưởng còn đang nỗ lực kéo điểm cho Lạc Trạm: "Hơn nữa, thằng đấy còn một thứ kinh dị nhất ―― người khác khi còn nhỏ xấu rồi trưởng thành mới đẹp hoặc là khi còn nhỏ đẹp, lớn lên lại xấu, nhưng vị tổ tông này lại không như vậy."

Nói đến đây, Đàm Vân Sưởng nhập diễn rất sâu, phẫn nộ với trời đất mà liếc nhìn Lạc Trạm rồi tiếp tục nói: "Từ lúc 14 tuổi đến khi vào trường K đại, khuôn mặt nó nhìn đẹp như búp bê Tây Dương, khi đó, nó được tình thương của mẹ vô bờ bến của các học tỷ đẩy lên vị trí giáo thảo, liên tục 6 năm đến bây giờ vẫn chưa bước xuống ―― chỉ với điểm này, em không biết đâu, trường học của tụi anh có vô số những anh em muốn đến phòng thí nghiệm đầu độc nó đó."

Đường Nhiễm bị giọng điệu của Đàm Vân Sưởng chọc đến mức nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền thoắt ẩn hiện, "Anh có không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!