Đầu ngón tay cô gái nhỏ lạnh như băng, dừng lại trên hầu kết Lạc Trạm.
Tay lạnh nhưng lại giống như cháy lên một chút lửa nóng. Hầu kết Lạc Trạm chỉ mới khẽ lăn, đã cảm thấy như ngọn lửa kia đi xuống yết hầu, rơi vào trong bụng.
Sau đó, một chút lửa thắp sáng cả một vùng biển tối, ánh lửa rực rỡ trên mặt biển trong nháy mắt đã tỏa rộng, lan ra xa, nóng bỏng đốt cháy cả người.
Dưới ánh đèn.
Cặp mắt Lạc Trạm tối dần đi. Hắn cau mày, vẻ mặt chật vật, không cam lòng.
Chỉ bị một cô nhóc sờ soạng hầu kết một chút thôi, lại xém chút nữa hoàn thành toàn bộ diễn biến trong đầu…… Chẳng lẽ đúng là giống như Đàm Vân Sưởng nói, "Già" mà không biết xấu hổ? Sau khi trưởng thành tự nghiêm khắc với bản thân, không gần nữ sắc, nên hắn bắt đầu dục cầu bất mãn (không thỏa mãn được dục vọng)?
Nghĩ đến đây, mặt Lạc Trạm tối sầm.
Trên đời này, có một số người trời sinh không thể nghĩ lung tung, vì nếu như nghĩ là chắc chắn sẽ có một vài thứ sẽ xuất hiện để tạo cảm giác tồn tại――
Ý nghĩ của Lạc Trạm chưa biến mất, phía sau hắn và Đường Nhiễm, tiếng đập cửa từ phía huyền quan của Thiên trạch truyền đến, theo sau đó là một câu hỏi với những cảm xúc vô cùng phức tạp:
"Hình như, chúng ta tới…… Không đúng lúc mấy?"
Lạc Trạm định xoay người, nhưng chỉ có thể nhịn.
Cô gái nhỏ trước mặt hắn mờ mịt mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói truyền đến. Nhận ra giọng nói trong kí ức, Đường Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Chủ cửa hàng?"
Tay cô vốn đang ở trước cô Lạc Trạm, giờ liền rũ xuống.
Lạc Trạm có được tự do, im lặng mà ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng, đen như mực mà nhìn về phía huyền quan.
Bấy giờ, Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa đang đứng ở huyền quan, vẻ mặt xấu hổ mà vi diệu.
Nhớ đến hình ảnh mà khi nãy đứng ở cửa họ vừa nhìn thấy, hai người liếc nhau. Đàm Vân Sưởng căng da đầu đáp: "Ừ, là anh. Tụi anh thấy cửa mở, nên trực tiếp đi vào, không làm phiền đến bọn em…… Khụ, không làm phiền đến em chứ?"
Đường Nhiễm thắc mắc: "Các anh đến để mang người máy về hả?" "Đúng vậy," Đàm Vân Sưởng xấu hổ mà né tránh ánh mắt, "Đường Nhiễm, bọn em, khụ, em lúc nãy là đang trò chuyện với người máy hả?"
Đường Nhiễm nghĩ đến cái gì đó, ngượng ngùng mà cười rộ lên, trên má hiện lên một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, "Em vừa mới thử sờ ngũ quan của Lạc Lạc, em muốn biết cậu ấy nhìn như thế nào."
"Lạc ―― Lạc Lạc?" Đàm Vân Sưởng xém chút sặc nước miếng, kinh khủng mà nhìn về phía Lạc Trạm, dùng khẩu hình mà nói:
[ Cậu bị bại lộ rồi hả?]
Lạc Trạm lạnh lùng, lười biếng mà liếc hắn, không nói, khóe miệng hơi cong, đường cong lộ rõ vẻ lãnh đạm khinh miệt.
Đường Nhiễm không hề bắt bẻ, gật đầu, "Ừm, là em đặt tên. Hai cái tên trước đó bị Lạc Lạc nói là vi phạm vào từ cấm, không thể lưu vào sử dụng, chỉ có cái này là có thể."
Đàm Vân Sưởng, Lâm Thiên Hoa: "…………"
Hai người tất nhiên là biết rõ thằng "người máy " ngồi ở bàn bên cạnh là một sự tồn tại như thế nào, cho nên cũng biết trong lời nói của cô gái nhỏ này, ngụ ý rất nhiều ý nghĩa phong phú, sâu xa, đáng để suy ngẫm.
Liếc nhau xong, vẻ mặt mỗi người đều là một lời khó nói hết, hai người vừa mới được khai sáng về cái giới hạn cuối cùng của đội trưởng INT của chính mình.
An tĩnh vài giây, Đàm Vân Sưởng ho khan, đi vào: "Thì ra là vậy. Khụ…… À thì, Đường Nhiễm, hôm nay là sinh nhật em mà đúng không? Tụi anh mua bánh sinh nhật cho em, cho nên đến sớm hơn, muốn chúc mừng em một chút, em đừng chê."
Đàm Vân Sưởng nói, liếc mắt về Lạc Trạm.
Chuyện này là do Lạc Trạm nhắn tin cho Đàm Vân Sưởng để sắp xếp trước khi rời khỏi hộp máy. Lúc này hắn cũng không bất ngờ, lãnh đạm gật đầu tính toán.
Đường Nhiễm sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì vô cùng kinh hỉ, cô đỡ lấy cái bàn bên cạnh, đứng dậy, "Bánh sinh nhật? Mua cho em sao? Cảm ơn anh chủ cửa hàng."
"Không có gì, không cần cảm tụi anh." Đàm Vân Sưởng miễn cưỡng cười mà liếc nhìn người nào đó không nhúc nhích, "Muốn cảm ơn thì em nên cảm ơn Lạc Trạm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!