Đường Nhiễm ngơ ngác, giật mình trong bóng tối.
Nếu không phải cái âm thanh kia mang theo tính điện từ, cộng thêm cái nét đặc trưng của máy móc vô cùng rõ ràng thì có lẽ còn phải mất một lúc lâu hơn nữa cô mới nhận ra đây là tiếng gì.
Nhớ tới người máy trong hộp bị chính mình quên đi trong nháy mắt, Đường Nhiễm cuống quít mà vui vẻ: "Cậu đã tỉnh rồi sao? Tớ tưởng lần đầu tiên khởi động sẽ mất thời gian lâu hơn……"
Cô nhỏ giơ tay sờ soạng bên người để tìm gậy dò đường. Có lẽ là bởi vì chưa quen thuộc với hoàn cảnh ở Thiên trạch, trong lúc cuống quít, cô có chút trúc trắc và sốt ruột.
Không gian an tĩnh vài giây.
Cái giong máy móc vang lên: "Cần tôi đi qua không, chủ nhân?"
Đường Nhiễm bất ngờ dừng lại, "Cậu có thể tự mình lại đây hả?"
Giọng nói máy móc trả lời: "Phán đoán và tránh né chướng ngại vật là chức năng cơ bản đầu tiên của chúng tôi."
Đường Nhiễm hỏi: "Vậy cậu " nhìn " thấy tớ ở đâu không?"
Giọng nói máy móc tiếp tục trả lời: "Định vị và truy tìm nguồn nhiệt, âm thanh là chức năng cơ bản đầu tiên của chúng tôi."
"Thật là lợi hại." Giọng nói cô gái nhỏ cuối cùng cũng hạ xuống, mang theo một chút tán thưởng và ý cười, "Vậy cậu lại đây đi ―― tớ không cử động, như vậy sẽ không quấy nhiễu cậu phán đoán."
Lạc Trạm đứng trước hộp máy, nhìn cô gái nhỏ ngồi lẻ loi một mình cách xa bàn vuông không xa, hắn hơi rũ mắt, "Vâng…… Chủ nhân."
Đường Nhiễm nghe tiếng bước chân mang theo tạp âm rất nhỏ mà kỳ quái đến gần, nhưng cô nghĩ nghĩ rồi cũng trở nên thoải mái: Cũng chỉ là người máy phỏng sinh, âm thanh nghe không giống người thường đi đường mới đúng.
Chậm hơn người bình thường một chút, cái tiếng bước chân kia đi đến cạnh Đường Nhiễm.
Đường Nhiễm nhận ra bản thân vậy mà còn khẩn trương đến mức độ hơi thất thố. Cô không nhịn được mà cong khóe mắt, nhẹ giọng cười: "Chào cậu, lần đầu tiên gặp mặt. Về sau mong chỉ giáo nhiều hơn."
Lạc Trạm rũ mắt, tầm mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ dưới đèn, "Xin chào cô, chủ nhân."
Đường Nhiễm đợi một hồi lâu cũng không thấy câu thứ hai. Niềm vui trên mặt giảm đi một chút, cô thấp giọng lẩm bẩm: "Sao hình còn ngu hơn " Lạc Lạc " một chút……"
"."
Lạc Trạm khẽ nheo mắt.
Vài giây sau, Đường Nhiễm nghe thấy từ phía đỉnh đầu, cái chất giọng máy móc lạnh băng băng vang lên: "Chủ nhân đang nói tôi khờ u?"
Đường Nhiễm bị vạch trần tại chỗ, mặt đỏ lên, ngại ngùng mà ngẩng đầu: "Âm thanh nhỏ như vậy mà các cậu còn có thể nghe thấy sao?"
Âm thanh máy móc hình như còn ở tiếp tục nói về một đoạn tiến trình: "Trong chip của chúng ta có hệ thống xử lý ngôn ngữ đứng đầu, có mấy chục vạn vùng ngôn ngữ, đủ để sánh vai với trí tuệ tối cao của đồng loại――"
Nghe tiếng máy móc có điềm báo về sự biện hộ, Đường Nhiễm chỉ đành lên tiếng "Nhận sai": "Được được được, là tớ sai rồi, các cậu không ngốc, một chút cũng không. Tớ là nói cái trí tuệ nhân tạo khác, gọi là " Lạc Lạc ", ừ đúng rồi, tớ là nói nó tương đối ngốc."
Lạc Trạm: "……"
Đường Nhiễm cũng không biết, trong một phút, chính mình đã đắc tội với "Người máy" trước mặt này hai lần. Mang theo hứng thú đối với người máy phỏng sinh mới, cô suy nghĩ một hồi lâu mới cẩn thận hỏi: "Vậy cậu có tên không?"
Giọng nói máy móc im lặng mấy giây: "Không có."
Đường Nhiễm hỏi: "Vậy tớ phải xưng hô với cậu như thế nào?"
"Yêu cầu mở hệ thống đặt tên sao?"
Đường Nhiễm kinh hỉ (vui vẻ, kinh ngạc) mà nâng mặt, "Có thể để tớ đặt tên cho cậu không?"
"Có thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!